Bất chấp nguồn gốc đáng ngờ của họ, anh ấy vẫn tỏa sáng với một trong số họ, một bà mẹ đơn thân hài hước tên là Bronwyn (Nazanin Boniadi), người trong cách làm phim cổ điển theo phong cách trung niên được tạo ra để nổi bật bởi thực tế là cô ấy không bị giam giữ
Vương Thần Lam Phượng Bang Cầm Thú vì muốn đuổi hắn đi, cô không ngại từ ngây thơ đáng yêu biến thành ma nữ chân chính! Đối phó với Âm Hạng Thiên, cô chỉ thủ chứ không công, dùng tình, dùng yêu, dùng mưu, dùng không xa rời để cảm hóa. Nhưng hắn và bạn gái
Hắn dụ dỗ, bắt ép vợ tiếp khách, sau đó thông qua vợ để làm quen với nhiều cô gái quê ra thành phố tìm việc, lừa làm thuê cho mình. Với những người không mắc bẫy, hắn sẽ cưỡng hiếp, đánh đập, đe dọa bằng ảnh và video khỏa thân, thậm chí xăm chữ "Triệu Phú
Văn án: Cả đời này cô đều bị hắn Giam Cầm, áp bức sống không bằng chết - Anh điên rồi. - Đúng, tôi điên rồi đấy, cô cứ phá đi, cứ phá đi. Cô cứ việc phá, còn tôi, tôi sẽ làm cô mang thai làm tới khi nào cô không phá được nữa Admin thích bài này. 5 Tháng mười 2019 Tặng xu #1 Đề Tài Tương Tự [Sengoku Otogizoshi Inuyasha] Kagura - Cơn gió bị giam cầm
Thế nhưng cô vẫn lén lút sau lưng hắn cùng Phương Bằng - tên cầm đầu một băng đảng xã hội đen sinh hẳn 2 đứa con. Khi Tạ Gia Kiều nhất mực yêu thương vợ và 2 đứa con không chung máu mủ, Trình Tố Nga chỉ ngày đêm nghĩ cách hãm hại anh để có thể thoát ra ngoài, tự
Địa ngục giam cầm phụ nữ của 'Tú ông' Trung Quốc Để tạo 'ô dù' cho việc kinh doanh phi pháp, Triệu Phú Cường xây dựng cơ sở mại dâm cao cấp, giam giữ hàng chục phụ nữ phục vụ mục đích hối lộ tình dục. Năm 2000, Triệu Phú Cường 27 tuổi, đến Thượng Hải làm thợ may. Để kiếm tiền nhiều và nhanh, Cường chọn con đường tắt là kinh doanh thân xác phụ nữ.
1MSc. Sáng hôm sau khi Nghiêm quản gia nhặt được tờ giấy được kẹp ở trên bàn, ông đã nhanh chóng đem nó đến đưa cho Lệ Thương Trì, nhưng khi ông chỉ vừa mới cất lên lời nói, thì ngay cả tờ giấy hắn cũng không buồn nhìn qua. Lạnh lùng đáp lại. "Nhảm nhí, vứt đi, bao giờ cô ta muốn về thì về." Cũng chẳng hỏi han gì đến bức thư đó một lần, ông chỉ thấy trên gương mặt của Lệ Thương Trì sớm đã lộ rõ vẻ chán ghét, hình như việc nhắc đến Tưởng Tuyết Hân cũng khiến cho tâm trạng của hắn trở nên đi xuống, thậm chí Lệ Thương Trì còn không động đến một muỗng thức ăn nào, mặc dù chính hắn đã yêu cầu dì Hà làm ra. Rồi lại không nói một lời, cầm theo cặp sách đi đến bệnh viện, mặc cho Nghiêm quản gia có buồn rầu thở dài thườn thượt, Lệ Thương Trì cũng chẳng mấy để tâm. Ông đưa mắt nhìn đến đĩa thức ăn vẫn còn bốc lên hơi nóng, rồi lại nhìn đến tờ giấy mà Tưởng Tuyết Hân đã viết đang cầm trên tay. Nếu hai người vẫn còn tiếp tục kéo dài tình trạng này, thì sớm muộn cũng phải đối mặt với vấn đề ly hôn. Những ngày sau đó, Lệ Thương Trì đi sớm về trễ, cơm tối còn chẳng buồn ăn, khi về đến nhà thì lao thẳng lên phòng ngủ. Rồi đến sớm mai, khi mà trời vẫn còn chưa hửng sáng thì đã không còn thấy bóng xe của hắn đâu nữa. Cho đến ngày thứ năm, Tưởng Tuyết Hân mới quay trở lại, thật sự nếu có ai bảo rằng cô trẻ con vì giận dỗi chồng, mà bỏ nhà đi bụi hẳn năm ngày trời cũng chẳng sai đâu. Nếu là chồng người ta thì sẽ lo lắng gọi điện thoại tìm vợ sốt sắng cả lên, nhưng còn Lệ Thương Trì thì không hề có chuyện đó, bởi vì vốn dĩ ngay từ đầu hắn đã chẳng quan tâm gì đến Tưởng Tuyết Hân. Biết là như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy thật sự tủi thân, trời cũng đã sẫm tối, cô cũng chẳng còn muốn đợi chờ người đàn ông đó tìm kiếm mình. Tưởng Tuyết Hân ra ngoài vài ngày là để khuây khỏa đầu óc, thanh tỉnh tâm trạng, nếu không làm như vậy, chỉ sợ rằng mỗi ngày đều phải đối mặt với sự lạnh nhạt của Lệ Thương Trì, thì sớm muộn cô cũng hồ đồ mà nghĩ đến hai chữ "ly hôn". Xe tùy ý để đậu ngoài bãi, Tưởng Tuyết Hân chậm rãi sải bước đi vào bên trong, cô không hi vọng sẽ chạm mặt với Lệ Thương Trì ngay bây giờ. Mà ông trời quả thật là không có mắt, giày của hắn lại được gác ngay ngắn ở bên trong tủ, nhưng là... Từ đâu lại xuất hiện một đôi cao gót màu trắng đặt ngay lối ra vào, nhất thời vì nó mà khiến cho tâm trạng của Tưởng Tuyết Hân ngay lập tức tuột dốc không phanh. Cô cố gắng nuốt xuống một cỗ phẫn nộ đang rục rịch trào dâng, tự trấn an có thể là bệnh nhân hoặc khách hàng của Lệ Thương Trì, mặc dù giờ làm việc hành chính đã qua rồi. Tưởng Tuyết Hân hít sâu một hơi, vừa bước vào trong nhà thì đã thấy Lệ Thương Trì ngồi ở ghế sofa, dáng người cao ráo vắt chéo đôi chân, thư thả cầm hồ sơ bệnh án lên đọc. Hắn không nhìn ra cửa chính lần nào, nhưng lại biết là Tưởng Tuyết Hân đã về, Lệ Thương Trì vẫn không rời mắt khỏi hồ sơ trên tay, giọng nói nhàn nhạt vang lên, "Cũng biết đường về rồi sao?" Giống như là hắn đang chế giễu cô, bảo rằng Tưởng Tuyết Hân là một đứa con nít giận dỗi bỏ nhà ra đi, nhưng được vài ngày thì mặt dày quay trở lại. Hoặc là Lệ Thương Trì đang cho rằng, cô muốn dùng cái trò dở hơi đó để lôi kéo sự chú ý của hắn, mặc dù đúng là năm ngày nay Tưởng Tuyết Hân lâu lâu lại vô thức mở điện thoại ra kiểm tra tin nhắn và cuộc gọi. Chỉ tiếc là một màn hình trống vẫn cứ hiện lên. Cô mặc kệ Lệ Thương Trì có suy nghĩ thế nào, thứ cô quan tâm là đôi giày cao gót của nữ ở lối ra vào, làm sao lại xuất hiện trong biệt thự. "Đôi giày..." Vốn dĩ là muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng còn chưa nói hết câu, thì bóng dáng của một nữ nhân vừa bước ra từ phòng ngủ của Lệ Thương Trì lại vô tình lọt vào mắt. Đôi môi cô khẽ run, nhất thời vì cú sốc vừa rồi mà bất động đứng yên tại chỗ, trái tim của Tưởng Tuyết Hân nhói lên từng đợt như bị kim nhọn châm vào, trơ mắt nhìn người phụ nữ kia ngại ngùng bước xuống. Chuyện gì đang diễn ra vậy? Năm ngày qua, Tưởng Tuyết Hân không có ở nhà, không lẽ Lệ Thương Trì thật sự đưa người phụ nữ khác về đây? Cô gái trước mặt có vẻ nhỏ hơn cô một chút, đôi mắt long lanh to tròn, một vẻ đẹp vô cùng dịu dàng thánh thiện, Tưởng Tuyết Hân đanh mắt lại, lạnh lùng nhìn cô ta. Con ả không biết là cố ý hay vô tình liếc trúng tầm nhìn của cô, liền sợ hãi thu lại ánh mắt, cong đuôi chạy đến trước mặt Lệ Thương Trì như thể đang né tránh Tưởng Tuyết Hân. "Anh Thương Trì... Em xin lỗi, em không biết toilet ở hướng nào nên lỡ đi nhầm phòng của ai đó..." Nhầm phòng ai đó? Nực cười, nhầm thế nào lại nhầm trúng phòng của Lệ Thương Trì tận ở trên lầu một? Rõ ràng từ bậc thang đi lên, thì phải đi qua phòng của cô rồi đến thư phòng và cuối cùng mới là tới phòng của Lệ Thương Trì. Vậy mà con ả này lại bảo rằng lang thang nhầm phòng? Tưởng Tuyết Hân giấu đi sự tức giận hiện sâu trong đôi mắt, cô đang muốn nhìn xem Lệ Thương Trì sẽ phản ứng gì đối với một kẻ lạ mặt vô tình bước vào căn phòng của hắn. Nhưng không ngờ Lệ Thương Trì lại không hề tức giận, hắn vẫn giữ nguyên thái độ lãnh đạm như ban đầu, chỉ liếc mắt nhìn lên một cái rồi lạnh lùng đáp trả. "Không sao, tối rồi về đi." Tưởng Tuyết Hân sau khi nghe thấy câu trả lời đó, cô thậm chí có thể cảm nhận được từng mảnh trong người đang vỡ ra, là tình yêu và sự tin tưởng... Căn phòng mà ngay cả người vợ hợp pháp như Tưởng Tuyết Hân còn không dám bước chân vào, vậy mà hắn lại dễ dàng bỏ qua cho người phụ nữ kia. Sau đó một lúc, cô ta mới hoảng hốt phát hiện ra là đã "quên mất" sự hiện diện của Tưởng Tuyết Hân, vội vàng cúi đầu xin lỗi, nhưng ngữ khí và ý tứ trong từng lời mà cô ả nói, lại không hề có một chút khiêm nhường nào. Nó giống như, đang thẳng thừng tuyên chiến với Tưởng Tuyết Hân. "A! Đây chắc là chị dâu nhỉ? Em xin lỗi, vì ban nãy chị có hơi khó gần một chút, em nghĩ là chị đang tức giận chuyện gì đó, nên em không dám lại gần..." Hàng lông mi đen dài khẽ rũ xuống, rồi bất chợt lại mở lớn đôi mắt trực tiếp nhìn đến Tưởng Tuyết Hân, run run nói. "... Ôi, không lẽ là vì em đi nhầm phòng... Em xin lỗi, em không biết đó là phòng anh Trì... Chị đừng giận em nhé, em không có ý đó đâu..."
Tên truyện Giam Cầm Tác giả Nguyễn Thị Cơm. Thể loại Ngôn tình, Truyện ngược cực nặng, H+, máu chó.. nên cân nhắc khi đọc. Link thảo luận [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Nguyễn Thị Cơm Văn án Cả đời này cô đều bị hắn Giam Cầm, áp bức sống không bằng chết - Anh điên rồi. - Đúng, tôi điên rồi đấy, cô cứ phá đi, cứ phá đi. Cô cứ việc phá, còn tôi, tôi sẽ làm cô mang thai làm tới khi nào cô không phá được nữa Last edited by a moderator 5 Tháng mười 2019 Chương 1 Bắt được - "Ngoan chỉ một mũi thôi là xong" - "Ngôn Dực, đừng đừng.. tôi xin anh" - "Giờ em mới biết cầu xin tôi sao, tôi đã nói với em thế nào, không được có ý định bỏ trốn, tại sao em lại ngang bướng như vậy" Cô gái ngồi dưới nền nhà khóc lóc đến sưng cả mắt, khuôn mặt lúc khóc cũng câu dẫn người khác, càng khóc càng diễm lệ càng câu dẫn người nhìn phải thương tâm - "Ngôn Dực, Ngôn Dực.. Tôi tôi xin anh.. xin anh tha cho anh ấy, tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi sẽ không bỏ trốn nữa tôi xin anh" Người đàn ông đứng trước mặt cô, dáng người cao lớn, khí tức trên người anh ta phát ra khiến ai cũng hoảng sợ Môi bạc khẽ nhếch nhẹ, hắn tiến từng bước về phía cô, nhẹ nhàng nâng cầm cô lên, đối diện với cô, bắt buộc cô phải nhìn hắn Cô bây giờ chả khác gì con cá nằm trên thớt, mặc hắn định đoạt - "Haha tha cho hắn? Hắn sao? Hắn là thuộc hạ của anh, là người anh tin tưởng, vậy mà lại dám phản bội anh, giờ em bảo anh tha cho hắn, tha là tha như thế nào" Hắn cười như không cười, nụ cười đó chỉ khiến cô thêm lạnh sống lưng, thân thể cô không ngừng run rẩy sợ hãi - "Tôi.. là tôi sai, anh muốn đánh muốn giết gì cứ đổ lên người tôi" Hắn bóp chặt cằm cô, nghiến răng tức giận - "Tôi không cho phép bất cứ ai làm hại em, lần bỏ trốn này tôi sẽ cho em thấy tôi sẽ từ từ tra tấn hắn, xem em còn có ý định đó không" Cằm cô bị hắn bóp chặt đến đau, khuôn mặt nhợt nhạt, khắp thân thể toàn là vết tích hoan ái, khỏi nói cũng biết ai là người đã làm những việc này Nhưng vẫn chưa bằng người đàn ông phía sau, vết máu loang lổ ở nhiều chỗ, cánh tay bị chặt đứt đi phân nữa, ngón chân bị mất đi vài ngón, khắp thân thể đều là máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc áo trắng Khắp thân thể toàn là vết thương nặng bị hở đến rách toét, đau đớn tột cùng - "Mau lấy cồn tạt cho hắn tỉnh" - "Đừng.. đừng.. tôi xin anh, tôi xin anh, sẽ chết mất" Cô ôm chặt lấy cánh tay hắn, không ngừng cầu xin, là cô sai rồi, là cô muốn bỏ trốn khỏi anh nên mới hại người vô tội - "Tiêm cho hắn một mũi ma túy với liều lượng mạnh, tôi muốn cho hắn biết, phản bội tôi phải trả cái giá đắt như thế nào" Chương 2 Tra tấn - "Tiêm cho hắn một mũi ma túy với liều lượng mạnh, tôi muốn cho hắn biết phản bội tôi phải trả cái giá đắt như thế nào " Cô nghe tới đây thì sợ xanh mặt, khuôn mặt nhợt nhạt thấy rõ, đôi môi bị cắn chặt, khó khăn mở lời ! "Đu.. đừng.. đừng mà, Ngôn Dực Ngôn Dực em sai rồi em sai rồi, đừng làm vậy, đừng.. đừng hại người vô tội" Hắn nhìn cô, ánh mắt hắn bỗng xẹt qua một tia sáng, nụ cười trên môi hắn càng lúc càng quái gở khiến cô cảm thấy sợ hãi, bất giác lùi về phía sau. Cô càng lùi hắn lại càng tiến tới - "Thế nào, không phải em muốn cầu xin anh tha cho hắn ta sao?" Cô nghe tới đây thì hai mắt sáng lóe mừng rỡ, cô không còn tin vào những gì mình nghe nữa, hắn nói sẽ tha cho ông ấy sao - "A.. anh nói thật chứ" Hắn khẽ đi lại chỗ cô, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô, từ đôi mắt, cái mũi, đến gò má, đôi môi, mọi thứ hắn đều chạm vào rất nhẹ nhàng, hắn nâng niu cô trong tay, sợ cầm lên cũng có thể khiến cô tan ra - "Đúng vậy, anh sẽ tha cho hắn.." - "Thậ.. Thật chứ, Ngôn Dực, anh nói thật sao, anh.. anh không lừa.." Sự vui mừng của cô chưa được bao lâu đã bị hắn bẻ gãy, Ngôn Dực hắn đời nào chịu tha cho người khác dễ dàng như vậy - "Đổi lại, em sẽ là người tiếp nhận ống ma túy đó, thế nào em vui không" Cô nghe tới đây thì sợ xanh mặt, hắn bị điên rồi, hắn điên thật rồi. Ngôn Dực mặc kệ khuôn mặt sợ hãi của cô, vẫn dửng dưng cười đùa. Hắn thích lúc cô sợ hãi nếu cô sợ hãi có nghĩa là cô sợ hắn có nghĩa là cô yêu hắn thanh niên ảo tưởng cho hay - "Kh.. Không.. không, anh điên rồi" - "Ngoan, không sao, chỉ một liều thôi em sẽ không chết đâu yên tâm" - "Anh điên rồi, Ngôn Dực anh bị điên rồi" Hắn cười khẩy, nụ cười ranh mãnh của một con sói xám đã bắt được con mồi - "Đúng vậy, Mẹ kiếp tôi điên rồi đấy tôi là bị em chọc cho tức điên rồi" Hắn gầm lớn, giọng nói tức giận đến tột cùng - "Nhưng không sao, có lẽ phải làm điều gì đó em mới có thể nghe lời tôi" Nói rồi hắn tiến lại chỗ tên thuộc hạ đang đứng nãy giờ, lấy ống tiêm còn đang đặt trên khay. Hắn đi lại phía cô từng bước từng bước, cô sợ hãi toan đứng dậy bỏ chạy liền bị thuộc hạ của hắn giữ lại, cô vùng vẫy, khóc lóc, van xin, điều cô không thể ngờ nhất là hắn lại muốn tiêm ma túy vào người cô Cô kịch liệt giãy dụa, giống như một con cá bị mắc cạn khổ sở chống chọi với sự khô hạn, vùng vẫy một cách kịch liệt - "Không.. Không.. Ngôn Dực tôi xin anh là tôi sai là tôi sai, có chết tôi cũng không dám bỏ trốn nữa, tôi xin anh, tôi cầu xin anh tha cho tôi" Cô cố gắng cầu xin hắn, nhưng hắn là ai, có thể vì vài lời năn nỉ này mà động tâm - "Ngoan, sẽ xong nhanh thôi " Hắn ôn nhu nhìn cô, nụ cười hiền dịu, nhưng cô lại thật sự sợ hãi nụ cười hắn, hắn chính là ác quỷ đó là nụ cười của một con quỷ thật sự "Sau này em mong cũng không thể bỏ trốn được nữa" Chất lỏng trong ống tiêm từ từ được đưa vào cơ thể cô, những giọt nước mắt cuối cùng của cô cuối cùng cũng rơi xuống "Ngôn Dực Tôi Hận Anh" Cơ thể cô dường như không thể chống chọi được với cú sốc này, liền vì thế mà ngất đi. Ngôn Dực ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng liếm đi giọt nước mắt trên khuôn mặt cô, cô khóc đến sưng cả mắt khiến hắn không khỏi đau lòng - "Đem xác của người đàn ông kia chặt ra rồi đem quăng cho đám chó ăn đi" Đám thuộc hạ sau khi chứng kiến một màn ảnh đáng sợ như vậy, không ai dám hó hé điều gì, vội răm rắp làm theo Ngôn Dực nhẹ nhàng ôm Kiều Nghiễm vào lòng đi đến phòng ngủ của cô bị giam cầm, đặt thân thể cô lên giường một cách nhẹ nhàng, sau đó dùng một cái xiềng xích thật dài còng vào tay cô ở đầu giường Thật ra, ống tiêm được tiêm vào người cô thực chất đã bị hắn tráo đổi bằng thuốc ngủ Ngôn Dực nhìn ngắm dáng vẻ kiều diễm của cô khi ngủ, thật câu dẫn người khác, đưa tay chạm nhẹ vào đôi môi nhợt nhạt của cô, hắn rốt cục nhịn không được đem môi bạc bao phủ lên cánh môi cô, vươn đầu lưỡi đụng chạm phấn lưỡi cô, linh hoạt khiêu khích đầu lưỡi. ngược luyến tàn tâm ngược tâm ngược phế truyện h truyện ngôn tình truyện ngược hay truyện ngược nặng truyện việt viết truyện đọc truyện đọc truyện online hay
" Chồng à, em đang ảnh cưới của chúng ta lên Facebook. Rất nhiều người khen đấy " " Xoá ngay. Tôi không muốn cô ấy nhìn những thứ này " " Nhưng mà..." Chưa kịp để cô nói hết câu, Hứa Vĩ Văn đã cầm chiếc điện thoại đập nát một cách không thương tiếc. Nhìn những mảnh vụn rớt lả lơi xuống nền, cô không kiềm được lòng, cứ thế mà rơi nước tức giận quát, đáy mắt cũng trở nên giá lạnh" Tốt nhất cô nên biết điều, im mồm giữ kín mối quan hệ này. " Vâng, em biết " Hạnh phúc, tình yêu của cô...dễ dàng bị tan vỡ phũ phàng như vậy ư? Cô yêu hắn, yêu đến tê tâm liệt phế. Nhưng nào hắn có biết, trong mắt Hứa Vĩ Văn vẫn canh cánh trong lòng bóng dáng người con gái ấy. Hạ Tịch Nguyệt. " Hứa Tổng, cô Nguyệt đang lên cơn đau tim " Người quản lý sửng sốt thông báo. Ngay lập tức, Hứa Vĩ Văn đã cầm lấy chìa khóa xe đi ra ngoài. Không quên dặn cô" Đừng nhân cơ hội lúc tôi rời khỏi đây là tìm cách chạy thoát " Cố Hạ Vi cười nhạt, ánh mắt mông lung phủ một tầng bi thương. Làm sao cô có thể dễ dàng vượt ra khỏi móng vuốt của tên ác ma này chứ? Hắn giam cầm cô không khác gì một con chim sẻ yếu đuối bị nhốt trong cái lồng. bằng vàng Cô quá nhu nhược, so với người hầu kẻ hạ trong nhà này, cô càng không ra gì! " Nếu anh...chán ghét em nhiều đến vậy. Cách duy nhất để chúng ta được hạnh phúc đó là... buông tay nhau " […]" Thiếu Phu nhân đâu? " Hứa Vĩ Văn vừa về nhà là đã bắt đầu gọi tên cô. Không thấy bóng dáng Hạ Vi đâu. Hắn khẩn trương chạy thẳng lên phòng. Đập vào cặp mắt đen láy, tức giận ấy là tờ giấy ly hôn đặt trên bàn kèm một lá thư tay. Hứa Vĩ Văn, nếu như em rời khỏi anh. Chắc anh sẽ hạnh phúc chứ? Thật sai lầm khi vợ của Hứa Gia không phải là Hạ Tịch Nguyệt mà là em. Em sẽ vĩnh viễn không gấp anh nữa, giữa hai ta không ai nợ ai. Chúc anh một đời bình an. Hắn siết chặt tờ giấy, chẳng biết tại sao mà lồng ngực lại tê tái một cảm giác đau buốt như thế này. Bất chợt điện thoại reo lên " Chuyện gì? "" Anh có phải chồng cô Cố Hạ Vi phải không? Cô ấy vừa mới xảy ra tai nạn xe hơi phiền anh lập tức đến bệnh viện " Hắn bàng hoàng, khuôn mặt sợ hãi lập tức chạy nhanh, vô tình va mạnh vào cạnh bàn. Bức ảnh đám cưới của hai người rơi xuống✨gđ_truyện_tranh✨💕 maris🀄 ula🌊 ori🌊
Trang chủ Manhua Giam Cầm Bình chọn No. 99+ , có lượt đánh giá Thứ hạng No. 99+ , có 55913 đọc truyện Tác giả Nhóm dịch Thể loại Giới thiệu Bản dịch đã có sự reup của nhóm dịch Tiêu Thuần – người giám ngục Uông Bạch từng coi là thần tượng đột nhiên vào tù, mà anh công Tiêu Tiểu Mặc dưới ngòi bút Uông Bạch lại chạy ra từ trong sách, còn có khuôn mặt giống hệt Tiêu Thuần! Chân tướng rốt cuộc là gì đây? CHAP MỚI NHẤT
hắn giam cầm cô