Nhất Niệm Vĩnh Hằng. Chapter 73.5 1 giờ trước. Chapter 73 1 giờ trước. Chapter 72.5 14-09-2022. 44.9K 1 21. Kế hoạch chưa thực hiện được thì Hoàng đế Thừa Duệ phát bệnh mà băng hà, để lại thánh chỉ cho con trai của Minh Ngọc lên ngôi vua. Minh Ngọc tình cờ quen biết Cửu Điện hạ Tiêu Thừa Húc (Thành Nghị) và mối lương duyên nhanh chóng kết thành. Nói về Tiêu Thừa Húc LIỆT HÚC THANH HÀ - Dragonquest-10 - Review Truyện Online Các bạn đang theo dõi bài viết về LIỆT HÚC THANH HÀ - Dragonquest-10 tại dragonquest-10.com. Trang web tổng hợp về tin tức, giải trí, truyện online…Cảm ơn các bạn … Thiên Nhai Khách/Sơn Hà Lệnh. A-cát Bối Lạc Mẫn, 2 Tháng ba 2021, trong diễn đàn: Nhạc Trái với sự nhiệt tình của Minh Húc, Thanh Luật chỉ cười nhẹ. mưa tiến ngày càng khốc liệt. Dường như mưa tiễn chưa đủ khốc liệt, một đàn cá mập theo mùi máu bơi đến. Kim Trạch Húc xin lỗi chân thành. "Chuyện vừa rồi anh xin lỗi em…" Hạ Tử Du xoay người đi vào phòng "Tôi không giận, chỉ hi vọng sau này anh sẽ cử tôi đi công tác vì chuyện công việc." Kim Trạch Húc nói ôn hòa "Được, vậy tiệc chúc mừng tối nay…" Vạn Cổ Tà Đế. Mười hai thanh đao, mang theo phá núi chi thế, thẳng hướng Hà Tây cướp. Cẩu Kiếm Dương các loại tám vị Đương gia hơi biến sắc mặt, Đao Phách Môn đệ tử rất ít tại thế tục xuất hiện, có thể nhưng có xuất hiện, trên giang hồ liền sẽ nhiều một fGuxp. 20 tuổi, Dương Thanh Hà trở về. Mặc dù ở nơi này đã từng là nơi khiến cô đau khổ tột cùng, nhưng cũng là nơi chứa đựng mục đích sống duy nhất của cô. Nơi này có Triệu Liệt Húc. Lần này quay lại, Dương Thanh Hà mang theo một quyết tâm rất lớn, tìm được anh, sau đó… À, chưa kịp nghĩ tới sau đó sẽ thế nào thì đã gặp lại anh mất rồi, hoàn toàn bất ngờ, cũng vô cùng rùng rợn. Bởi vì hoàn cảnh gặp lại nhau của hai người lại là cùng dính vào một vụ án mạng. Bên trong căn phòng khách sạn mà Dương Thanh Hà đặt bị giấu một cái xác nữ, mà Triệu Liệt Húc vừa hay lại đang xem mắt ở gần đó. Đợi chút…, xem mắt??? Dương Thanh Hà bừng tỉnh, vậy chứng minh là anh chưa kết hôn, cũng chưa có đối tượng phải không? Như vậy là cô lại có thêm chút hy vọng phải không? Triệu Liệt Húc nào biết trong đầu Dương Thanh Hà đang cuồn cuộn những suy nghĩ về anh, chỉ biết rằng thái độ của cô gái này sao lại có thể bình tĩnh như vậy? Nhìn kỹ thêm một chút, hình như… Triệu Liệt Húc cúi đầu mỉm cười. Cô… về rồi. Lại còn… xinh đẹp như vậy. Nhưng mà cũng chỉ là cố nhân thôi, duyên phận bèo nước gặp nhau, lại còn cách nhau nhiều tuổi như vậy, có cái gì để mà suy nghĩ đâu chứ? Đó là Triệu Liệt Húc nghĩ như vậy, không phải Dương Thanh Hà. Sau 6 năm, cô đã không còn là cô gái 14 tuổi nhỏ gầy khổ sở ngày nào, tuy rằng cuộc sống hiện tại cũng chẳng có gì vui vẻ nhưng ít ra, cô còn được sống như một con người, còn có thể phát triển tài năng để đợi được đến ngày gặp lại anh. Cho nên lần này trở về, cô nhất định phải theo đuổi được anh. Bài viết được post full và sớm nhất tại LustAveland Hai người cùng vướng vào vụ án, đương nhiên cơ hội gặp gỡ cũng nhiều, hơn nữa lại còn quen biết, đưa qua đưa lại đưa về nhà nhau. Bản thân Triệu Liệt Húc không nghĩ nhiều, anh có công việc của anh, có con đường của anh, còn cô, có lẽ chỉ là cơn gió mát thoảng qua trong mùa hè nóng bức này mà thôi. Thế nhưng ngoài dự liệu của anh, cơn gió Dương Thanh Hà này thổi đến, lại vấn vít mãi chẳng chịu rời đi. Cô như con sóc nhỏ, ríu ra ríu rít bên anh bất cứ lúc nào có cơ hội, bóng gió mập mờ đầy tình ý với anh. Triệu Liệt Húc chẳng thể đẩy cô ra, mà thật lòng cũng chẳng nỡ đẩy cô ra. Có thứ gì đó đã len lén nảy mầm, chỉ có điều anh còn chưa kịp nhận thức rõ thì đã xảy ra án mạng tiếp theo, mà lần này sự việc còn nghiêm trọng hơn anh nghĩ rất nhiều. Vụ án xảy ra có những tình tiết tương tự vụ án của chính anh cách đây hơn 20 năm, cũng là nỗi niềm mà anh canh cánh trong lòng suốt từng ấy năm. Nhưng lần này, còn có một điều khiến anh lưu tâm hơn nữa, đó chính là sự việc xảy ra quá gần với Dương Thanh Hà. Sự trùng hợp này khiến anh lo lắng bất an, cũng đồng thời nghiêm túc nhận ra một vấn đề tương đối nghiêm trọng, hình như anh… động lòng rồi. Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra tình cảm của Dương Thanh Hà dành cho anh, vô cùng trực tiếp và lộ liễu, đương nhiên anh cũng biết. Chỉ là anh không chắc, đây có phải là tình yêu hay không. Trong quá khứ anh đã từng cứu cô, từng là cọng rơm cuối cùng để cô ở lại với thế giới này, phải chăng tình cảm của cô gái trẻ chỉ là lòng biết ơn và cảm kích? Thế nhưng, sự thật chứng minh anh đã sai rồi. Ngay khi cô rơi vào nguy hiểm, anh đã biết rằng bản thân không còn đường lui nữa. Mặc kệ là cảm kích hay là yêu đương, trước mắt anh bây giờ chỉ có sự an toàn của cô mới là quan trọng nhất. Dương Thanh Hà thoát khỏi hiểm nguy, nhưng nào biết Triệu Liệt Húc vừa trải qua một trận kinh hồn bạt vía, cô cứ tưởng rằng anh vẫn từ chối mình như lần trước. Thế nên thôi vậy, tuy cô mặt dày theo đuổi anh, nhưng cũng không hèn mọn đến thế. Cho nên, một lần này nữa thôi, rồi từ bỏ. Thế là Dương Thanh Hà uống nhầm rượu say đến mụ mị đầu óc, ép Triệu Liệt Húc vào tường, hỏi rõ ràng từng chữ “Em hỏi anh một lần cuối..., anh thật sự không cần em sao?” Triệu Liệt Húc mỉm cười cúi đầu nhìn con ma men trong lòng mình, sao có thể. Sao có thể không cần em chứ. Đã yêu em đến vậy cơ mà. Một đêm pháo hoa rợp trời, hai người chính thức ở bên nhau. Rất nhiều tình cảm dồn nén, rất nhiều khát khao mà trước đây chỉ có thể tìm thấy trong giấc mơ, bây giờ đều trở thành hiện thực. Thế nhưng, phía trước họ là niềm vui rực rỡ, thì phía sau còn có một đôi mắt đang lặng lẽ dõi theo trong bóng tối. Hai vụ án mạng tưởng chừng như đã khép lại, kẻ thủ ác chịu trừng trị của pháp luật, nhưng sự thật không phải vậy. Triệu Liệt Húc luôn mơ hồ cảm thấy hung thủ năm xưa mà anh luôn tìm kiếm, dường như đang trở lại và hắn ngang nhiên ra một đề toán cho anh. Lại có thêm người chết, đồng nghĩa với việc gánh nặng trên vai anh ngày một lớn hơn. Nhưng Triệu Liệt Húc không thể khoanh tay đứng nhìn, trước giờ anh có sứ mệnh, còn bây giờ anh đã có thêm một sinh mệnh cần anh bảo vệ, cô gái nhỏ Dương Thanh Hà. Lần theo từng manh mối để lại, từng bức màn được vén lên, để lộ những vết thương chằng chịt từ quá khứ. Quá khứ của anh, quá khứ của cô, tất cả đều là những nỗi đau không ai muốn nhớ lại. Thế nhưng, chuyện gì đến cũng phải đến, hung thủ dần lộ diện, đồng thời cũng không hề che giấu mục đích của bản thân. Hắn muốn thực hiện một kế hoạch hoàn mỹ, biến những con người mà hắn chọn trở thành những quân cờ mà chỉ có hắn mới nắm được luật chơi. Nhưng trên đời này, cái ác chẳng bao giờ chiến thắng cả. Cho dù cảnh sát không phải là toàn năng, nhưng ít ra, lớp này ngã xuống thì lớp khác sẽ đứng lên, họ không mong sẽ bắt được tất cả tội phạm trên thế giới này, nhưng ít ra, bảo vệ thêm được người nào thì công việc của họ thêm ý nghĩa ngày đó. Triệu Liệt Húc và đồng đội của anh chính là vì lý tưởng như vậy mà vững lòng. Câu chuyện kết thúc với những tình tiết khá bất ngờ và gay cấn, có người dùng cái chết để tạ tội, có người trải qua sự ăn năn trong tù, nhưng đó là điều tất yếu, không có gì phải bàn cãi. Nếu như có, thì chính là vấn đề xuyên suốt của vụ án, tất cả đều là án về xâm hại và sự lệch lạc đến từ tình cảm rạn nứt trong gia đình. Vết thương dùng đúng thuốc sẽ mau lành, người gặp người đúng thời điểm sẽ được cứu rỗi. Giống như Triệu Liệt Húc, giống như Dương Thanh Hà. Bình minh chiếu rọi sông xanh. Liệt Húc, Thanh Hà. ____ “ ” Trích từ truyện. *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh hoạ Cre Google/Huaban Tình yêu pha lê 1041 15/10/2022 ReviewTÌNH YÊU PHA LÊTác giả Tuyết Ảnh Sương HồnThể loại Hiện đại, Thanh Xuân vườn trường, Ấm áp, dài 10 chươngTình trạng Hoàn đã vị phát hành Quảng Văn LeaksTrở thành bác sĩ, k... Nếu mùa hạ ấy em không gặp anh 1038 15/10/2022 ReviewNẾU MÙA HẠ ẤY EM KHÔNG GẶP ANHTác giả Tuyết Tiểu ThiềnThể loại Hiện đại, thanh xuân vường trường, yêu thầm, GE thiên về SEĐộ dài 36 chươngTình trạng Hoàn đã XB__________________Đây là một câu chuyện, một b... Thất tịch không mưa 1037 15/10/2022 ReviewTHẤT TỊCH KHÔNG MƯATác giả Lâu Vũ TìnhThể loại INCEST WARNING , hiện đại, ngược tâm, nhẹ nhàng, dài 19 chươngTình trạng Hoàn, đã xuất lẽ cuốn sách này không có gì... Thiên sơn mộ tuyết 1036 15/10/2022 ReviewTHIÊN SƠN MỘ TUYẾTTác giả Phỉ Ngã Tư TồnThể loại Hiện đại đô thị, ngược tâm, nam thâm tình, SE. Ngoại truyện dài 25 chương + 4 phiên trạng Hoàn, đã xuất bản, đã chuyển thể thành Từng có người yêu tôi như sinh mệnh 1035 15/10/2022 ReviewTỪNG CÓ NGƯỜI YÊU TÔI NHƯ SINH MỆNHTác giả Thư NghiThể loại Hiện đại, hắc bang, cảm động, SEĐộ dài 11 chương + NTTình trạng Hoàn đã xb__________________Tình yêu "khắc cốt ghi tâm" là như thế nào?Có phải là k... 33 ngày thất tình 1034 15/10/2022 Review33 NGÀY THẤT TÌNHTác giả Bảo Kình KìnhThể loại hiện đại, hài, OESố chương 35 chươngTình trạng hoàn, đã XB chuyển thể thành phimLink onl http// Valentine’s ... Chuyển ngữ Khu rừng đom đómHai mươi phút sau, Trần Ký và các cảnh sát khác lần lượt đến khi các nhân viên cảnh sát chụp lại hiện trường, Triệu Liệt Húc đã đeo găng tay vào và tháo túi da rắn, lộ ra thi thể một phụ nữ tóc của cái xác thè ra, toàn thân lõa lồ, hoại tử đen xì, mùi hôi thối nồng nặc như xác chuột Liệt Húc nín thở, nắm hàm dưới của thi thể, hơi nâng lên. Trên cổ thi thể xuất hiện dấu vết siết cổ rất rõ kết quả khám nghiệm tử thi sơ bộ của nhân viên pháp y, người chết là một cô gái khoảng 20 tuổi, thời gian tử vong trong vòng một tuần, nguyên nhân tử vong là do bị siết cổ ngạt thở đến chết. Đồng thời trong miệng, ngực, vùng thân dưới của thi thể cùng nhiều bộ phận khác đều thu thập được tinh dịch của nam giới. Khả năng cao bị cưỡng hiếp rồi sát Liệt Húc đứng dậy cởi găng tay “Ai là người phát hiện đầu tiên?”Dì lao công chỉ vào cái túi da rắn, hoảng loạn nói “À, là… Là cô gái ở phòng này nói có mùi lạ vậy nên tôi quét dọn lại một lượt cho cô ấy. Nhưng cái mùi kỳ lạ này không biết ở chỗ nào, những phòng khác không có, chỉ phòng này có. Tôi nghĩ lát nữa cô gái ấy vẫn khiếu nại thì biết làm sao, vì vậy đã gọi quản lý lên đây. Hai người chúng tôi cùng tìm, xốc ván giường lên thì thấy thế này.”Dì lao công sợ vướng vào rắc rối, trông thấy Dương Thanh Hà, liền chỉ vào cô ngay “Chính là cô gái này, cậu không tin có thể hỏi cô ấy.”Triệu Liệt Húc nhìn cô, váy cô vẫn còn đang ướt sũng nhỏ giọt, khuôn mặt nhỏ nhắn còn tái nhợt hơn cả khi nãy, trong mắt đầy vẻ hoang mang, như đang sợ Thanh Hà chỉ hoàn hồn khi nghe xong những lời của dì lao công, cô quay sang rồi gật đầu với Triệu Liệt Húc “Hôm nay tôi đã nhận phòng. Buổi tối vào phòng thì có ngửi thấy mùi lạ nên gọi điện cho quầy lễ tân để yêu cầu đổi phòng, nhưng phòng đã hết cả, vì vậy tôi đành gọi người đến kiểm tra.”“Có bao nhiêu người đã đặt phòng này trong vòng một tuần trở lại đây?” Triệu Liệt Húc không trả lời cô, ánh mắt rơi vào người quản lý đứng sau lưng lý gọi cho quầy lễ tân, nắm bắt tình hình và đáp “Từ ngày 13 đến nay, tính cả cô gái này thì phòng này được đặt 14 lần, và tất cả những người ở phòng đều có hồ sơ đăng ký ID, tổng cộng là 27 người.”“Không ai nhận thấy điều gì bất thường?”Người quản lý lắc nên nhiều người đã bước vào căn phòng và nghỉ ngơi trên chiếc giường này, nhưng không một ai nhận ra điều bất Thanh Hà rùng mình khi nhìn cái xác, khó mà tưởng tượng suýt nữa đêm nay cô sẽ nằm lên lao công chợt nhớ ra điều gì đó, khoát tay nói “Vị khách trả phòng ngày 13. Tôi vào dọn phòng thì phát hiện cái gạt tàn và tách trà đã không còn, tôi tìm thì thấy tất cả chúng đều nằm trong thùng rác, vỡ tan tành. Làm vỡ tách trà là chuyện bình thường, nhưng gạt tàn thì không phải thủy tinh thông thường, trên sàn còn có thảm, không dễ vỡ. Tôi bèn nói chuyện này với quầy lễ tân, có vẻ như người trả phòng đã trả thêm 70 tệ. Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Mỹ ở quầy lễ tân gọi cho anh ta, hình như người đó rời đi mà không nhận lại tiền lẻ. Tôi nghĩ chắc chắn là người đó! Thật điên rồ!”Dì phấn khởi lắm, như giải được một vụ án treo thế không có tình tiết đặc biệt, sau khi xác minh các thông tin liên quan trong vụ án này, có thể tìm ra kẻ sát nhân mà không gặp nhiều khó Liệt Húc nói với cấp dưới của mình “Tiểu Giang, đi kiểm tra thông tin danh tính của người quá cố, thông báo cho gia đình, sau đó điều tra camera giám sát.”“Vâng.”Triệu Liệt Húc hơi nâng cằm ra hiệu cho Trần Ký dẫn người khiêng thi thể ra Ký chửi thầm “Bẩn thỉu, mệt nhọc đều là tôi làm.”Tưởng Bình vỗ vai anh ta “Vất vả rồi!”Trần Ký đá cậu “Đồ mập chết tiệt, cùng nhau làm đi.”Bên ngoài căng dây cảnh giới, trong phòng này không còn mấy người, Dương Thanh Hà nghiêng người nhường thi thể khiêng Liệt Húc “Quản lý Vương, phiền mọi người đến đồn cảnh sát phối hợp lấy thông tin điều tra.”“Được được, nên phối hợp.”“Mọi người” cũng bao gồm cả Dương Thanh Hà.…Tên của người quá cố là Quách Đình, sinh viên năm thứ hai Đại học Trung Tế, người bản địa Hoài mẹ hay tin đến nơi, người mẹ đã ngất ngay khi nhìn thấy thi thể con gái cha của Quách Đình, khoảng mười ngày trước, Quách Đình nói rằng cô ấy muốn đi leo núi du ngoạn với bạn bè, mấy ngày không liên lạc cũng không có gì lạ. Tuy nhiên, hai ngày trước gọi điện mà không ai nghe máy, họ cũng không biết làm thế nào liên lạc với bạn bè của Quách Đình. Hai vợ chồng cảm thấy không ổn, đang định báo cảnh sát thì nhận được tin Đình là đội trưởng đội cổ vũ của trường, ngoại hình ưa nhìn, dáng lại đẹp, được rất nhiều vệ tinh vây quanh, thành tích học tập cũng khá đến đây, cha của Quách Đình rơm rớm nước mắt. Ông nghĩ hai năm nữa, con gái ra trường sẽ tìm được công việc tốt, lấy được một tấm chồng đáng nương tựa, sau này sẽ có một cuộc sống yên đình họ Quách không khá giả, vì vậy họ luôn mong rằng Quách Đình sẽ có một tương lai tươi sáng điều kiện của Quách Đình, điều đó hoàn toàn có thể xảy giám sát cho thấy, ngày đó người cùng Quách Đình thuê phòng là một người đàn ông trung Chí Bình, 45 tuổi, đến từ Hồ sớm sau cuộc họp, cảnh sát đang chuẩn bị hành động sau khi xác định được nghi phạm thì Hứa Chí Bình đã chủ động tự tiền sảnh của đồn cảnh sát, ông ta đang khai mình ở đâu. Hứa Chí Bình bụng bự, râu ria xồm xoàm, quầng mắt sưng vù, hiển nhiên một tuần ngắn ngủi vừa qua đã tra tấn ông ta phát điên rồi. Người phụ trách thẩm vấn ông ta là Tưởng Bình, cậu ta mới vào đội được một năm, còn cần phải rèn luyện Liệt Húc đứng nhìn sau kính một Ký nói “Nếu như tên hung thủ nào cũng như vậy thì chúng ta được bớt việc rồi.”“Vậy thì cậu có khả năng sẽ thất nghiệp.”“Thức đêm và thất nghiệp đều khó chịu, thực sự rất khó chịu.”Tưởng Bình ho khan hai lần trước khi bước vào, nét mặt nghiêm chỉnh, không nói cười. Khi cậu ta ngồi xuống và hỏi vài câu, Hứa Chí Bình đã thú nhận tất điểm, động cơ, phương thức phạm tội đều Ký cười nói “Tôi nghĩ tên này cũng không bớt lo lắng, sợ hãi, chắc mấy ngày nay đã nghĩ thông nên đến tự thú, có lẽ còn có thể giảm án.”Triệu Liệt Húc ngồi dựa vào ghế, khoanh tay lại hỏi “Kết quả đối chiếu tinh dịch đã có chưa?”“Vẫn chưa, có lẽ phải đến ngày mai.”Vừa dứt lời thì nghe thấy Từ Chí Bình hét lên “Tôi không làm!”“Tôi không cưỡng hiếp cô ấy! Hôm đó chúng tôi không xảy ra quan hệ!”Tưởng Bình đột nhiên đập bàn “Yên lặng!”Viên cảnh sát ghi chép lời khai ở bên cạnh cũng sợ hãi, run Ký bật cười “Thằng nhóc này oai đấy.”Triệu Liệt Húc cũng cười hai lần, sau đó hỏi “Trong phòng người chết ngày hôm đó chỉ có mình Hứa Chí Bình ra vào?”“Đúng vậy, hai người họ đến nhận phòng vào lúc 111 chiều ngày 13, lúc 623 chiều Hứa Chí Bình ra khỏi phòng và trả phòng.”“Sau đó thì sao?”“Tinh dịch không phải của ông ta.”Trần Ký “Không thể nào là người mở cửa phòng sau đó lại có hứng thú với xác chết được. Tôi nghĩ hơn nửa chính là ông ta, có nhiều người không dám khai nhiều trong đồn cảnh sát.”Triệu Liệt Húc “Trích xuất camera từ ngày 13 đến nay mang tới đây.”“Hả? À được.”Nói đến camera giám sát lại nghĩ đến quản lý Vương, nghĩ đến quản lý Vương, Trần Khiết nghĩ đến một việc.“Quản lý khách sạn và bà lao công lấy lời khai xong đều đi rồi, nhưng cô gái kỳ lạ đó lại không chịu đi, nói là đang đợi người. Nửa đêm nửa hôm đợi ai ở sở cảnh sát chứ?”“Con gái?”“Ở khách sạn, cô gái đứng ở cửa, cả người ướt sũng, dáng người nhỏ nhắn, gầy gò.”Triệu Liệt Húc “Tên là gì?”“Dương… Dương Thanh Hà, vâng, Dương Thanh Hà, 20 tuổi người địa phương.”Hình như anh nhớ đến điều gì đó, mắt híp lại rồi cúi đầu sự là cô ấy.“Đội trưởng Triệu, cô gái phải làm sao đây?”Triệu Liệt Húc giơ tay liếc nhìn đồng hồ, 12 giờ 45 phút Bình cũng thẩm vấn xong đứng dậy và nói với Tưởng Bình “Ngày mai sửa lại khẩu cung rồi giao lại cho tôi. Hôm nay tan làm thôi.”“Vâng.”Trần Ký “Ơ, không đúng, trích xuất camera sau đó làm gì?”“Ngày mai đợi kết quả đối chiếu tinh dịch sẽ mở cuộc họp, đến lúc đó nói.”“Ồ… còn cô gái đó thì sao?”“Tôi đi giải quyết, các cậu trở về nghỉ ngơi đi, vất vả rồi.”…Có bóng người đang thu mình trên chiếc ghế, tựa người vào bức tường ở cạnh sảnh đồn cảnh sát, dùng từ “thu mình” không đúng, vì trông cô ấy có vẻ thoải mái và thích đêm yên tĩnh, ngoại trừ nhân viên trực, đại sảnh không có ai khác, ngọn đèn sợi đốt trên trần lạnh lẽo, bên ngoài từ mưa xối xả chuyển thành mưa phùn mù mịt. Cáii nóng tháng tám của mùa hạ hừng hực như lửa, cơn mưa mang lại chút mát mẻ, dịu nhẹ. Dương Thanh Hà nghiêng người, khuỵu chân gác lên ghế ngồi, trên tay cầm một cuốn sách, đọc rất chăm mặc một chiếc áo phông đen rộng rãi và quần đùi màu trắng, màu đen tôn da cô hơn, ánh mắt trầm tĩnh có chút không nhìn Liệt Húc trông thấy cô ngay khi vừa ra khỏi thang chỉ lướt qua trong dòng người đông đúc, anh thực sự không thể nhận ra ở trong nghề nhiều năm như vậy, cũng gặp phải những vụ án kỳ quái, nguy hiểm và khó khăn. Anh tiếp xúc với đủ kiểu người, đủ kiểu vụ án, nói không chừng ghi ấn trong trí nhớ của anh chỉ có mấy người mà thôi, Dương Thanh Hà là một trong số năm trôi qua, cô ấy thực sự đã thay đổi rất Thanh Hà vừa muốn lật trang sách, bỗng trước mặt mình hơi tối. Cô ngẩng đầu lên nhìn, Triệu Liệt Húc đút hai tay vào túi, nhìn cô từ trên mắt cô sáng lên, ngập nước, sáng ngời, trong Liệt Húc liếc mắt nhìn chiếc vali bên cạnh, “Đồn cảnh sát không phải là chỗ ở, đứng dậy đi.”Dương Thanh Hà gập sách lại, ngoan ngoãn đứng lên.“Sống ở đâu? Tôi sẽ đưa em đến đó.”“Không có chỗ ở.”“Không đặt khách sạn khác sao?”“Không dám ở khách sạn nữa.”Triệu Liệt Húc cười tủm tỉm “Không phải em to gan lắm à?”Một câu đã phá vỡ mọi môi Dương Thanh Hà bất giác nhếch lên, phác hoạ một đường cung đẹp mắt.“Anh nhớ ra em rồi.”Triệu Liệt Húc xoa đầu cô “Càng ngày càng cao.”Cử chỉ này như là sự quan tâm của người lớn đối với trẻ nhỏ trong mắt anh, cô chỉ là một đứa Thanh Hà không quan tâm chuyện này, anh vẫn nhớ ra cô, vậy là tốt lắm bắt chước động tác của anh, dùng tay vỗ nhẹ lên vai anh, “Anh trở nên đẹp trai hơn rồi.”Triệu Liệt Húc lắc đầu và mỉm cười, tính cô vẫn Liệt Húc lấy ra chìa khóa xe từ trong túi quần “Đi thôi.”“Đi đâu ạ?”“Tìm một nơi cho em ở.”Dương Thanh Hà kéo vali theo rời khỏi đồn cảnh sát, cơn gió mát mẻ ùa tới làm người ta thấy hơi se lạnh, đêm tĩnh mịch, mưa rơi lất phất, lá cây ngô đồng lơ lửng trong hồ phùn làm cô nheo đi phía trước, bóng đêm phác hoạ hình dáng của anh, điềm đạm hơn sáu năm trước. Lúc đó anh mới hai mươi tư tuổi, học tại Học viện cảnh sát, tuy rất chín chắn nhưng là khí thế của tuổi trẻ. Với kinh nghiệm tích luỹ qua năm tháng, sự kiêu ngạo ấy đã biến thành sự thành thục, trông có vẻ điềm đạm và lạnh nhạt, nhưng hào quang mà nó toả ra vẫn mãnh quang đó như sẽ tồn tại mãi đứng lặng người trong cơn mưa bất Liệt Húc lái xe, quay lại đã thấy cô như người mất nhìn chằm chằm vài giây, cô gái nhỏ bỗng mỉm cười, lại chạy để hành lý của cô vào trong cốp “Lên xe đi.”Dương Thanh Hà ném sách và ba lô lên ghế sau và vào ghế lái của anh sạch sẽ, không có vật cản, không có nước hoa. Ngôn Tình Tổng TàiTriệu Liệt Húc khởi động xe, bánh xe quay đầu ma sát gây ra một tia lửa, chiếc Audi màu đen biến thành một chấm nhỏ, hoà vào màn sách nằm trên băng ghế sau bị lật ra, là trang cô vừa đọc, trên đó có một câu dùng móng tay để kí hiệu lại.“What’s past is prologue!”“Mọi việc trong quá khứ đều là sự khởi đầu.” LIỆT HÚC THANH HÀ Tên xuất bản sách Liệt Húc chiếu Thanh Hà Tạm dịch Bình minh chiếu rọi sông xanh Tác giả Liêm Thập Lí Thể loại Ngôn tình, Hiện đại, trinh thám, trâu già gặm cỏ non, HE CP Nam cảnh sát hình sự X Nữ sinh viên, hơn nhau 10 tuổi. Trạng thái Edit hoàn Giới thiệu Dương Thanh Hà say khướt trong bữa tiệc ăn mừng sau khi phá án. Cô vào nhà vệ sinh, Triệu Liệt Húc cũng theo sau. Hai mắt Dương Thanh Hà đỏ hoe, cô nói “Đội trưởng, em hỏi anh lần cuối, anh có muốn em không?” Hai tay Triệu Liệt Húc đút trong túi, nhìn cô chằm chằm “Em nói xem?” Ngày hôm sau trong đội đều truyền tai nhau Đội trưởng Triệu bị một cô gái cưỡng hôn! Hơn thế hôm nay còn không đi làm! Trời chiều khắp núi xa, nắng sớm chiều sông xanh Người tôi luôn theo đuổi, sẽ cập bến sông kia. CP Nam cảnh sát hình sự X Nữ sinh viên, hơn nhau 10 tuổi. *Chú thích – Liệt Húc, Thanh Hà Tên hai nhân vật chính. – Liệt Húc nghĩa là ánh nắng ban mai rực rỡ. – Thanh Hà nghĩa là dòng sông xanh, trong trẻo. —— Review của BaoYin Sau 6 năm sống ở nước ngoài, Dương Thanh Hà quyết định về nước. Điểm đến của cô là Hoài Thành – nơi đã từng khiến cô tuyệt vọng nhưng đồng thời cũng cứu rỗi cuộc sống của mình. Mục đích của Thanh Hà là tìm Triệu Liệt Húc, “chú cảnh sát” năm xưa đã cứu cô. Nhưng kỳ quái thay, phòng khách sạn cô đặt lại xuất hiện một cái xác, và càng trùng hợp rằng, đội cảnh sát lại phái đến lại là đội của anh. Triệu Liệt Húc ban đầu không nhận ra Thanh Hà. Vì sau 6 năm, nay Thanh Hà đã là một cô gái 20 tuổi tràn đầy sức sống, anh rất vui vẻ khi gặp lại cô. Ngỡ lời nói đùa sẽ kết hôn với anh năm xưa là giỡn, nhưng xem ra chỉ có mình anh tin điều ấy mà thôi. Thanh Hà cứ liên tục bám anh như vậy, lạ là Liệt Húc anh lại không hề thấy phản cảm. Ngược lại còn có chút vui vẻ, cô bé này thực sự quá đáng yêu rồi. Thanh Hà là cô gái có quá khứ không hề suôn sẻ, hoàn cảnh của cô một lời khó nói hết. Cô cũng từng muốn buông xuôi, nhưng cuối cùng phần “người” lại chiến thắng phần “con”, Thanh Hà đã vượt qua được sự hận thù của chính bản thân mình với kẻ xấu kia để kiên cường sống tiếp. Nói thật, những tháng ngày ở Mỹ với cô rất buồn tẻ, động lực của cô chính là trở về tìm Triệu Liệt Húc. Cô từng rất phòng bị người lạ, nhưng ngay từ lần đầu gặp anh, cô biết rằng Triệu Liệt Húc sẽ là một người quan trọng trong đời mình, không phải anh thì không được. Triệu Liệt Húc biết rằng Thanh Hà thích mình, nhưng anh không chắc thứ tình cảm của cô có thực sự là thích không, hay chỉ là biết ơn, sùng bái vì anh đã cứu cô năm xưa. Từng từ chối cô, nhưng sau đó lại cảm thấy trống rỗng, mất mát. Hoá ra, anh đã có tình cảm với Thanh Hà, có lẽ là từ ngày gặp lại ở khách sạn đi. Cô lúc đó vì dính mưa mà ướt nhẹp, dáng vóc lại nho nhỏ, trông yếu ớt vô cùng. Kể từ ngày Dương Thanh Hà về nước, liên tục có nhiều vụ án xảy ra quanh trường đại học của cô. Nhưng không ngờ, những vụ án này lại liên quan với nhau, là án mạng liên hoàn. Trong quá trình điều tra, cảnh sát phát hiện được tâm lý và hành vi biến thái, mất kiểm soát của hung thủ thực sự kinh tởm như thế nào. Nhưng may mắn là, công lý cuối cùng cũng chiến thắng, hai người họ cuối cùng cũng hạnh phúc và tu thành chính quả. Phần trinh thám của truyện thực ra không quá xoắn não, vì khoảng nửa truyện mình đã đoán ra hung thủ và một số tình tiết bên lề rồi. Cái ấn tượng ở đây là tâm lý của hung thủ cơ, điên rồ, đáng sợ thật sự. Nhưng phần tình cảm của nam nữ chính cũng rất đáng yêu, và cũng không lấn át so với các vụ án, nên đọc không cảm thấy bị lan man đâu. Đọc truyện tại Chuyển ngữ Khu rừng đom đómLúc nhấn mật mã khóa cửa, Triệu Liệt Húc chần chừ một giây rồi mới trong nhà đang một đôi giày xăng-đan nữ tính đặt ở lối vào, màu sắc tươi sáng và sạch sẽ, kiểu dáng trang thay giày, bước vào trong phòng ngủ vang lên tiếng nước Liệt Húc không đi vào mà tới phòng bếp rót nước uống, mở tủ lạnh ra, bên trong có bốn hộp dưa bốn hộp dưa muối, trong tủ trống đến nỗi chẳng lấy một hạt nhớ lại, anh đã ăn đồ ăn ngoài nửa tháng cầm ly nước bước đến phòng khách, ngồi xuống sô pha xem hồ là những vụ án cũ đã được giải quyết từ Dương Thanh Hà ra khỏi phòng ngủ đã thấy một người đàn ông ngồi trên ghế sô pha. Anh mặc áo phông đen và cúi đầu, nét mặt chuyên chú, đường nét xương quai hàm góc Thanh Hà nhẹ nhàng ra phía sau anh, muốn hù anh một vừa vươn tay ra, chưa kịp che mắt anh thì cổ tay đã bị tóm tay cô lành lạnh, trên người thoảng mùi sữa tắm, Triệu Liệt Húc buông tay ra.“Mẹ tôi nhờ em đem đồ tới?” Anh vẫn xem xét hồ Thanh Hà lau tóc, đi vòng qua rồi ngồi xuống bên cạnh anh “Ừm, ban chiều dì làm dưa muối cho anh, nhưng đột nhiên có việc nên bảo em đi.”“Rồi tiện thể tắm rửa, thắp hương*?” Anh nói không nặng không nhẹ, như đang đùa, lại như có ý trêu cô.*Tắm rửa rồi thắp hương, tỏ vẻ chân kính, sạch sẽ.“Em không thắp hương, nhưng đúng là có tắm rửa. Nhân tiện, mượn quần áo của anh mặc.”Nghe vậy, Triệu Liệt Húc quay đầu tóc cô ướt sũng, đuôi tóc còn đang nhỏ nước. Cô mặc một chiếc áo phông đen của anh, mặc trên người cô có vẻ rất rộng, dài gần đến đầu gối, cổ áo hơi trễ xuống, lộ xương quai xanh xinh đẹp. Cô không mang dép lê, bàn chân trông rất nhỏ và sạch anh hơi tối lại, nhưng chỉ là lướt qua, rồi cắm đầu tiếp tục xem hồ Thanh Hà giải thích “Khu này tối quá, lúc em đang tìm nhà anh, không nhìn rõ đường nên bị trượt chân ngã một cái. Cái váy trắng em mặc bị bẩn ngay. Trời ơi, anh không biết đâu, mất mặt lắm, các cụ già gần đó đều tới nhìn em.”“Dương Thanh Hà, không ai nói với cô là đừng bao giờ nói dối trước mặt cảnh sát sao?”Dương Thanh Hà giả vờ kinh ngạc “Vậy mà anh cũng biết?”Triệu Liệt Húc cười, lười diễn trò với cô, nói xong câu liền hỏi “Còn không về đi?”Dương Thanh Hà dựa lưng vào sô pha, uể oải nói “Phải chờ váy khô đã chứ, nếu em mà mặc áo của anh về thì dì sẽ nghĩ thế nào.”“Nhóc hư hỏng này biết nghĩ quá nhỉ.”“Nhóc hư hỏng này đói rồi.”Triệu Liệt Húc đưa điện thoại cho cô “Chọn món em thích đi.”Cô ấn cái, màn hình điện thoại sáng lên, tin nhắn của Trương Uẩn cũng hiện trên màn hình là một chuỗi chữ số điện thoại di động, không có chú Thanh Hà suy nghĩ một chút, trả lại điện thoại cho anh “Dì nói tay nghề nấu ăn của anh rất tốt. Liệu em có vinh hạnh nếm thử một chút không?”Triệu Liệt Húc thực sự cảm thấy cô được voi đòi như sáu năm trước, không hề sợ người lạ, thậm chí còn hơi mặt lại khiến người khác không thể ghét bỏ, đặc biệt là khi nhìn vào đôi mắt Thanh Hà ngước lên trần nhà, chớp mắt “Em vẫn nhớ sáu năm trước anh chỉ biết làm mỗi cơm chiên trứng… cái loại mà có cả vỏ trứng ấy, sau này anh có đến Tân Đông Phương* à?”*Tên một nhà cung cấp dịch vụ giáo dục tư nhân tại TQ, giống kiểu trung tâm giáo dục vào đào đó tình cờ anh rảnh rỗi, về nhà thấy Cố Dung bận bịu việc trường. Mặc dù nguyên liệu nấu ăn trong nhà đủ cả nhưng anh lại bó tay, không biết ấy, Dương Thanh Hà cũng hệt như bây giờ, tự nhiên nói “Chú cảnh sát, cháu đói rồi.”Triệu Liệt Húc mở tủ lạnh ra, ngẩn người một lúc rồi như bình thường lấy ra ba quả trứng đập trứng dùng lực quá mạnh, vỏ trứng vỡ ra rơi vào trong bát từng mảnh nhỏ, anh đẩy qua đẩy lại nửa ngày vẫn không vớt sạch Thanh Hà đang ngồi xếp bằng trên sô pha, xem phim hoạt hình.“Nhân danh mặt trăng, ta sẽ trừng trị ngươi…” Giọng của thiếu nữ đại diện cho chính nghĩa phát ra từ quay đầu lại, liếc một cái, Dương Thanh Hà chăm chú xem nhà có cơm nguội đêm qua. Rang cơm trước hay bác trứng trước ta?Nghĩ một hồi, Triệu Liệt Húc cho cả trứng và cơm cùng vào trong nồi.“Xèo xèo xèo” Từ trong nồi bốc khói lên, anh lúng ta lúng túng bật máy hút Thủy thủ Mặt Trăng tiêu diệt hết kẻ thù cũng là lúc trước mặt Dương Thanh Hà có thêm một bát cơm chiên cháy, khô, có chút độc Liệt Húc ngồi xuống sô pha mé đối diện “Ăn tạm đi.” Dương Thanh Hà ồ một cái rồi bắt đầu thoảng anh lại liếc sang nhìn Thanh Hà đã ăn xong, sau đó móc ra một miếng vỏ trứng nhỏ mắc trên hàm răng, nhằm đúng điểm yếu đánh giá “Nếu cho một ít muối nó sẽ ngon hơn.”Triệu Liệt Húc “…”“Chú cảnh sát này, thực ra chú có thể bắn súng là giỏi lắm rồi.”“…”Hôm đó, Cố Dung về, biết chuyện bà không nhịn được cười, cứ cười nhạo anh này khi nhớ lại, bản thân anh cũng cảm thấy buồn cười.“Em muốn ăn gì?” Anh đột nhiên khác hẳn bình thường, hỏi một câu như Thanh Hà “Bít tết!”Triệu Liệt Húc để hồ sơ xuống, đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe, nói “Tôi ra ngoài đi mua đồ ăn.”Dương Thanh Hà nhảy dựng lên, rời khỏi ghế sô pha “Em cũng đi.”Ánh mắt anh lướt nhanh từ đầu đến chân cô, không cần nói cũng hiểu anh có ý gì.“Đã dài đến đầu gối rồi, vả lại em có mặc quần legging mà, cũng đâu có ai quen biết em.”“Cũng đúng, tôi không biết em, mời em về cho.”“Ơ kìa, em không có ý đó… Từ từ, chờ em với.”Triệu Liệt Húc mỉm cười, đứng ở hành lang đổi giày, bước chân Dương Thanh Hà vội vã, lòng bàn chân trơn trơn, đứng không vững, trượt thẳng vào người Liệt Húc vươn hai tay ra theo phản xạ, lòng bàn tay to lớn, vững vàng giữ chặt lấy hai cánh tay Thanh Hà đập đầu vào ngực anh, lồng ngực đàn ông cường tráng, săn chắc. Cách một lớp vải mà vẫn cảm nhận được cơ thể nóng hầm hập, dường như đàn ông trời sinh đã nóng hơn phụ Liệt Húc cúi đầu xuống nhìn cô, gầy gò, nhỏ nhắn, có chút không giống trước rốt cuộc không giống chỗ nào, anh lại không đỡ cô dậy, buông tay, trêu chọc “Con trai một tuổi của đồng nghiệp tôi cũng đi đứng thế này.”Dương Thanh Hà “Người ta đã có con trai rồi, sao mà anh vẫn cô đơn?”Triệu Liệt Húc cúi người cất dép lê, Dương Thanh Hà vỗ lưng anh một cái, nói “Không sao, đừng có tự ti, em đây cũng đang ế.”Anh lắc đầu cười, đặt đôi xăng-đan xuống trước gót chân cô, rồi quay người bước ra Thanh Hà xỏ vào, lập tức đuổi theo anh.…..Hai người đến siêu thị lớn gần nhất, buổi tối là giờ vàng, siêu thị rất náo Thanh Hà đẩy xe đẩy đi phía trước, Triệu Liệt Húc đút hai tay vào túi quần theo sau, mắt vẫn luôn nhìn theo cô.“Chúng ta có nên mua một ít loại ớt này không, trang trí trên miếng thịt bít tết sẽ rất đẹp mắt.” Dương Thanh Hà tự nghĩ tự quyết định, bỏ một quả ớt đỏ, một quả vàng cho vào được vài bước lại hỏi “Chỉ ăn bít tết có no không? Ăn thêm salad hoa quả gì không?”Khu vực trái cây đầy màu sắc tươi tắn, đẹp đẽ và bắt mắt, ngạt ngào mùi thơm trái Thanh Hà thả xe đẩy, chạy tới, tỉ mỉ chọn Liệt Húc bắt lấy chiếc xe đẩy bị cô bỏ lại, chậm rãi tiến đến chỗ cô.“Ăn quả anh đào được không?”“Được.”“Cà chua bi thì sao?”“Được.”“Có cái gì anh không ăn được không?”Triệu Liệt Húc “Sầu riêng.”“Còn gì nữa không?”“Thông thường thì đều có thể ăn được.”Dương Thanh Hà chọn một ít táo “Em đã lâu không đi siêu thị, vậy mà lại cảm thấy có chút mới mẻ.”Triệu Liệt Húc cầm túi đưa cho cô bỏ “Em ở nước ngoài có vui không?”Cô bật cười “Vui chứ, muốn gì có đó.”Triệu Liệt Húc không rõ lắm về tình hình của mẹ cô bên kia, giờ xem ra ít nhất thì điều kiện kinh tế cũng không tệ.“Vậy em về làm gì?” Anh Thanh Hà cầm trong tay quả táo màu đỏ “Anh đoán xem.”“Ở bên đó chất lượng giảng dạy không tốt?”“Ừm… thôi bỏ đi. Sau này sẽ nói cho anh, rồi sẽ đến lúc đó anh sẽ biết.”Triệu Liệt Húc “Còn muốn hoa quả gì nữa không?” “Không ạ.”Triệu Liệt Húc lấy quả táo trên tay cô bỏ vào xe đẩy, mang đi cân.“Mua mỗi thịt thì không được, phải mua ít đồ tráng miệng sau bữa tối.”, Trần Ký anh em phụ đẩy xe đến khu trái cây, chẳng biết chất lượng thế nào, tiện tay vớ một ít rồi rời Bình “Anh, cái này phải đem đi cân, không thể cứ thế đi tính tiền. Anh đợi một lát, em muốn lấy thêm một quả dưa hấu.”Trần Ký ra hiệu ok, quay đầu lại, trợn tròn cả mắt, anh ta dụi dụi mắt để đảm bảo mình không nhìn cân đồ chật kín người. Đứng ở giữa có một nam một nữ, trước tiên là nam, nhìn góc nghiêng đầy khí khái anh hùng; cô gái đứng bên cạnh thì nhỏ gầy, gợi cảm. Cô ấy ngước nhìn anh, dường như muốn nói điều gì đó. Trần Ký không nhìn được rõ mặt của cô ấy, chỉ trông thấy bóng lưng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy rất xứng ta cứ như một tên trộm vẫy Tưởng Bình lại “Cô gái này chính là người do phó phòng Lưu giới thiệu à?”“Moá!” Tưởng Bình lắp bắp “Đây, đây, đây… Đây không phải là đội trưởng Triệu sao!”“Đương nhiên là thế rồi, nói như không.”“Không phải, cô gái mà phó phòng Lưu giới thiệu cao hơn, tóc màu vàng, không phải người này.”Trần Ký “Tôi đã nói rồi, bình thường thường có vụ án mới là tăng ca liền. Hôm nay lại nói về nghỉ ngơi? Hóa ra là đang hẹn hò!”Tưởng Bình “Sao cô gái này nhìn hơi quen quen nhỉ?”“Hm… đúng là nhìn quen quen.”Trần Ký “Đi đi, đi cân đi!”Mấy ông giời cứ như con rắn luồn qua đám đông xếp hàng ở phía sau, vừa tiến lên trước vừa nhìn ngó xung quanh, sợ mất dấu hai xong, hai người mới đứng lại thì chợt nghe thấy hai tiếng kêu lớn “Đội trưởng”, khiến những người khác đều ngoái đầu sang Thanh Hà nhận ra được hai người trong đó. Họ đã ở đó khi phát hiện thi thể. Lúc ấy, người béo hơn còn đã cùng đi thang máy với Ký “Thật trùng hợp, thật trùng hợp! Ơ, đây là…”Nét diễn giả trân, kém đó, Dương Thanh Hà ăn mặc khác hẳn. Hôm nay, cô không dính nước mưa, sạch sẽ, tóc thả ngang Bình chăm chú nhìn kỹ một lúc, vỗ tay, kích động nói “Em nhớ rồi! Em nhớ rồi! Đây không phải là cô gái ở phòng có thi thể phụ nữ đó sao.”Mấy người đàn ông sâu xa phát ra âm thanh cùng một lúc, giọng điệu vòng Ký nháy mắt, tới gần Triệu Liệt Húc “Thì ra người mà cô gái này đứng đợi ở sở cảnh sát hôm đó anh à, được lắm, đội trưởng Triệu!”Triệu Liệt Húc “Làm cảnh sát bao nhiêu năm rồi?”Trần Ký sửng sốt, bấm tay tính toán “Hơn sáu năm.”“Khả năng suy luận vẫn còn dừng lại ở sáu năm trước à?”Trần Ký che ngực, tim đau Liệt Húc không hề giấu diếm, chỉ giới thiệu ngắn gọn, xúc tích “Dương Thanh Hà, một người bạn mà tôi quen biết trước đây.”Mọi người lạnh nhạt nhìn anh, ngoài mặt có vẻ là tin Bình gãi đầu “Tại sao em lại không có được một người bạn đáng yêu như vậy.”Dương Thanh Hà đứng cạnh Triệu Liệt Húc. Gương mặt trông nhỏ nhắn, dáng vẻ yếu đuối khiến cho người khác muốn che chở. Cô sinh ra đã có đôi mắt đẹp, trong veo, sáng Ký “Thực sự chỉ là bạn?”Triệu Liệt Húc “Cậu nói xem?”Trần Ký nhìn Dương Thanh Hà thêm vài lần, bỗng nhiên nở nụ cười, ra vẻ đầy thâm thúy giảng đạo “Thật là thật, giả là giả, không thể lẫn lộn.”Trên đường về, không hiểu sao Dương Thanh Hà nhớ tới bộ dáng của họ lại bật nói “Đồng nghiệp của anh đều thật hài hước, khác hẳn với cảnh sát trong tưởng tượng của em.”“Em nghĩ cảnh sát là người thế nào?”“Ừm… trung niên, bụng bia, nề nếp, ánh mắt sắc bén, từng trải.”Triệu Liệt Húc cũng bật cười, người cô hình dung trái lại rất giống với phó phòng Thanh Hà nhìn ra ngoài cửa sổ, radio trong xe phát bài Ngàn ngàn bài ca mà Trương Quốc Vinh hát, cô ngâm nga theo vài nốt vẻ như đang nhàm chán, cô khẽ hỏi “Nếu là người khác, anh cũng sẽ đối xử với cô ấy tốt như vậy sao?”“Cái gì?”“Nếu anh gặp một người khác cũng giống như em, anh cũng sẽ đối xử với cô ấy như thế này sao?”“Ừ.” Một lúc lâu sau, anh mới đáp lại như Thanh Hà ngắt lời anh “Nhưng cũng không có ai khác, chỉ có mình em.”Triệu Liệt Húc nhướng mắt, một tay cầm vô lăng, một tay tựa lên trên cửa sổ xe, im lặng không hát của Trương Quốc Vinh trầm lắng mà dịu dàng.“Tương lai dù là ngàn vì sao đêm lấp lánhTỏa sáng hơn cả ánh trăng tối nayCũng không thể sánh bằng khoảnh khắc mỹ lệ đêm nàyCũng không thể khiến em hạnh phúc hơn giây phút này.”

liệt húc thanh hà