Qua cánh cửa, tiếng đàn càng rõ hơn, giống như tiếng suối róc rách, giống như mây bay trên trời. Sạch sẽ, trong trẻo nhưng khó nắm bắt. Tôi không màng viết sách, những con chữ tôi gõ lóc cóc vào blog giữa lúc đêm khuya hay trong tận cùng thương nhớ chỉ là chút cảm xúc
Đức Chúa Jêsus đã phán rằng Đấng Christ Tái Lâm sẽ ngự trên đám mây mà đến trái đất này để tìm kiếm lại lẽ thật đã bị mất, và dẫn dắt con cái của Đức Chúa Trời đi vào Nước Thiên Đàng. Đám mây được nhắc đến ở đây là để chỉ xác thịt. Nên giống như
Đọc sách trực tuyến. Trang chủ. Trang chủ. Đã biết tương tư, Nơi ngực phải một trái tim , Đi tìm niềm tin thời internet, Chuyện nhà quê, Duyên trời định, Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi, Đi qua thương nhớ, Luận anh hùng, Trời hôm ấy không có gì đặc biệt, Steve Jobs
- Những điều đã gợi lên trong lòng nhân vật "tôi" kỉ niệm về buổi tựu trường đầu tiên: thời tiết cuối thu, lá rụng ngoài đường nhiều, trên không có những đám mây bàng bạc - Tôi đi học bố cục theo dòng hồi tưởng của nhân vật "tôi".
1. Mặt trời hồng lưng vách núi Lững lờ làn mây trắng Con chim gì mà hót vui Vang cả cánh rừng Vui chân, vui chân, ta cùng xuống chợ Bướm trắng bay quanh bên những rừng mơ. Kìa một chàng trai mắt sáng từ đường mòn vách núi Anh vui gì mà sáo bay vang cả cánh rừng Vui chân, vui chân Ta cùng xuống chợ Bướm trắng bay
Bộ Sách Chân trời sáng tạo - Lớp 7. Bộ Sách Chân Trời Sáng Tạo - Bài Tập TOÁN Lớp 7 - Tập Hai - Người Đọc: Ngọc Hân Ai Cập - Thần linh không trong tượng đài - Track 10 : Tôi lầm lũi bước đi qua những khu chợ khuya tấp nập - Track 10 : PHẦN NĂM - Pharach Quyền lực và Yêu
gZh7. Chắc có lẽ, đọc đến đây nhiều bạn nghĩ rằng truyện này thực sự rất cẩu huyết, ngược lên ngược xuống đúng không ạ? Nhưng yên tâm rằng mọi thứ đều không như bạn nghĩ đâu. Cũng như câu chuyện này, sẽ đưa ra đến hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Có những nuối tiếc thật nhưng cũng có niềm vui khiến ta thỏa ước nguyện. Cách hành văn của Mộc Thanh Vũ nhẹ nhàng nhưng vô cùng sâu lắng và cảm động. Khiến bạn nghoẻn miệng cường cũng khiến bạn khóc đến mờ ảo. Đây thực sự là một câu chuyện nam chính chuyên sủng nữ chính nhưng lại khiến ta đau lòng đồng cảm. Là một tấm gương phản chiếu tâm hồn, gia đình và tình yêu của chúng ta. Một câu chuyện đáng để đọc và nghiền ngẫm như cách số phận an bài cho từng người chúng ta vậy. Sướng khổ, chính là tại bản thân mình. “ Đây là khoảng thời gian tốt nhất, vì tình yêu, cả hai đều phải cố gắng hết sức. Đây là tình yêu đẹp nhất, mới lần đầu gặp nhau mà tưởng chừng đã quen biết nhau từ rất lâu rồi. Mặc cho thế giới rộng lớn bao nhiêu, thời gian đằng đẵng như thế nào, dù phải xa nhau cũng muốn bất chấp tất cả để gặp lại, bước qua một phen lo sợ, khai quật bí mật của thời gian, dắt tay em cùng đón tuổi già. Dùng thời gian để nói với em rằng, trên thế gian này quá nhiều huyền thoại, duy chỉ một mình em đã khiến anh không thể từ bỏ.” Mây bay qua trời, em qua tim tôi – Cuốn sách muốn nói với bạn rằng Khi đã nghìn trùng xa cách, không thể gặp lại, ai sai ai đúng đâu còn quan trọng. Dù sao, thời gian luôn là câu trả lời tốt nhất, cuối cùng nó sẽ chứng minh, người có duyên với nhau sẽ đến được với nhau. *** "Mây bay qua trời, em qua tim tôi'' là câu chuyện viết về một đề tài khá mới và xa lạ, nhưng có thể thấy được sự dụng tâm của tác giả khi tìm hiểu những kiến thức về ngành hàng không dân dụng này. Không khai thác quá sâu nhưng những điều cơ bản nhất đều được miêu tả kỹ lưỡng và rõ ràng. Nội tâm của mỗi một nhân vật đều đạt đến ngưỡng chạm vào trái tim. Cái hay của câu chuyện này không chỉ dừng lại ở tình yêu ngọt ngào sâu nặng của Cố Nam Đình và Trình Tiêu, còn là khúc mắc của bố mẹ cô trong một cuộc hôn nhân độc đáo, còn là tình bạn bất chấp tất cả vì nhau của Hạ Chí và Kiều Kỳ Nặc đối với Trình Tiêu, còn là sự tiếc nuối của những mối tình bị bỏ lỡ, còn là một kết cục bất ngờ khiến mọi người ngỡ ngàng. Cuộc sống không bao giờ hoàn mỹ. Nhưng không sao, kiếp này của Cố Nam Đình, không bỏ lỡ Trình Tiêu, không có gì phải hối tiếc. “Mặc cho thế giới rộng lớn bao nhiêu, thời gian đằng đẵng như thế nào, dù phải xa nhau cũng muốn bất chấp tất cả để gặp lại, bước qua một phen lo sợ, khai phá bí mật của thời gian, dắt tay em cùng đón tuổi già. Dùng thời gian để nói với em rằng, trên thế gian này quá nhiều huyền thoại, duy chỉ một mình em khiến anh không thể từ bỏ.” Thời gian luôn dùng cách thức tàn nhẫn nhất nhưng cũng dịu dàng nhất để khiến chúng ta nhận ra rằng, khoảnh khắc đẹp nhất của đời người không ở quá khứ, hiện tại hay tương lai, mà luôn nằm ở trong tim chúng ta. Mời các bạn đón đọc Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi của tác giả Mộc Thanh Vũ.
Khi Cố Nam Đình trở về, không có một ai ở trong nhà. Quản gia nói "Ông chủ theo bà chủ về Tiêu gia, buổi chiều tiểu thư có lớp học." Cố Nam Đình biết mọi người làm như vậy để anh được nghỉ ngơi. Hơn mười giờ trên máy bay, nói không mệt là giả, anh tắm rửa sạch sẽ, lên giường ngủ. Vốn tưởng rằng không ngủ được, dù sao gần đây xảy ra nhiều chuyện quan trọng, làm anh mất ngủ nhiều ngày liên tục. Dần dần hình bóng Trình Tiêu cùng với khuôn mặt kiêu căng của cô hiện lên trong đầu anh khiến anh từ từ chìm vào giấc ngủ. Một giấc ngủ dài. Xế chiều, Tiêu Ngữ Hành xông vào phòng, sắc mặt không tốt, "Tối qua anh làm gì mà thức cả đêm không ngủ? Em trở về anh cũng không tỉnh." Rõ ràng là giọng nói chất vấn quen thuộc, khiến người trong mơ đang đắm chìm vào quá khứ là Cố Nam Đình cũng phải khó chịu, "Chuyện của anh lúc nào cần em phải điều tra vậy?" Tiêu Ngữ Hành hừ một tiếng "Em điều tra anh giúp cha mà." Sau đó nghe thấy có người nói ở dưới tầng "Nam Đình, xuống ăn cơm thôi." Là Tiêu Tố. Cha tái hôn, bà ấy là mẹ kế, Tiêu Ngữ Hành là con riêng của bà. Cố Nam Đình đáp lại "Lập tức tới ngay, dì Tiêu." Hai anh em cùng nhau xuống nhà, cả quãng đường Tiêu Ngữ Hành luôn miệng đòi quà, "Không có đồ gì đó mới mẻ thì không cho anh ăn cơm!" Thiếu nữ xinh đẹp 17 tuổi, một cái nhíu mày, một nụ cười đều phong tình. Cố Nam Đình xách Tiêu Ngữ Hành xuống tầng, trói cổ tay cô bé lại để tránh bị cô "Hành hung", "Những thứ mới mẻ đó từ đâu tới nhiều như vậy? Anh lại không am hiểu về lĩnh vực phát minh." Tiêu Ngữ Hành không thoát được, giương giọng gọi cứu binh, "Cha mau nhìn, anh bắt nạt con." Cố Nam Đình như xách chú chim nhỏ nửa kéo nửa ôm mang cô vào phòng khách "Chỉ tố cáo là giỏi! Lẽ nào em không phát hiện ra anh đã lớn đến cha không đánh nổi sao?" Vào lúc này âm thanh một nam một nữ đồng thời nói "Nam Đình, đừng làm đau em con!" "Hành Hành đừng làm phiền anh con!" Cố Nam Đình nhìn sang nơi phát ra tiếng, chỉ thấy Cố Trường Minh cùng Tiêu Tố một trước một sau từ phòng bếp đi ra. Trông cha anh không có vẻ già nua một chút nào, thân hình khoẻ khoắn, ánh mắt tinh nhuệ. Bên cạnh là vợ ông, cũng giống trong ký ức như thế, phong thái thoải mái, dịu dàng hiền thục. Cố Nam Đình cười "Cha, dì Tiêu." Tiêu Tố bước về phía anh "Cuối cùng cũng trở về. Thời gian này con không ở nhà, có người vui chơi tới quên trời quên đất rồi." Giọng nói dì ôn nhu ấp áp, cùng với trong ánh mắt chân thành, lòng Cố Nam Đình ấm áp. Anh buông Tiêu Ngữ Hành ra, dang tay ôm Tiêu Tố "Thật sao? Chờ con trông coi nó thật tốt." Tiêu Ngữ Hành kháng nghị "Nói người nào? Con mới không có mê game như vậy." Tiêu Tố chọi chọi trán cô bé "Dám làm không dám chịu." Tiêu ngữ hành kéo cánh tay Cố Trường Minh, "Cha người xem, mẹ lại bất công,giống như con là do nhặt được!" Cố Trường Minh sủng ái vỗ vỗ đầu cô, "Con ghen sao? Từ trước đến nay cha vẫn luôn cùng chiến tuyến với con đó thôi." Tiêu Ngữ Hành không thừa nhận, "Con không có! Đàn ông đều là giống nhau, nói chuyện không đáng tin." Tiêu Tố quở trách "Con bé này, nói cái gì đó." Tiêu Ngữ Hành buông tay Cố Trường Minh, chạy đến ghế salông ngồi xuống, "Anh sớm đáp ứng mang con đi du lịch, nhưng con đợi một năm rồi lại một năm, anh vẫn chưa hết bận. Hiện tại cha muốn nhường lại công ty cho anh, anh càng không thời gian làm tròn lời hứa rồi." Lời của cô bé khiến Cố Nam Đình nghĩ đến cái gì, anh không tự chủ ngả người ra sau ghế. Tiêu Tố không có phát hiện ra con mình có gì kì lạ, trách yêu con gái "Cho con cùng chúng ta cùng đi nghỉ phép con không chịu, càng muốn quấn quít lấy anh con." Tiêu Ngữ Hành tự có đạo lý "Mẹ cùng cha đi hưởng tuần trăng mật, con đi theo làm bóng đèn sao? Đương nhiên phải thức thời một chút." Nói xong cô nhìn Cố Nam Đình, "Nghỉ hè có thể đưa em đi Cổ Thành không? Mộc mạc, cổ kính, em muốn đi lâu lắm rồi." Cổ Thành? Không sai, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, con bé năm nay sẽ đi Cổ Thành, sau đó gặp phải —— Cố Nam Đình không biết mình có nên đồng ý hay không, đi cùng con bé mặc kệ mọi khó khăn, hoặc là không làm gì cả, để mọi thứ thuận theo tự nhiên, trở thành "Lịch sử". Tiêu Ngữ Hành không hiểu thái độ của anh thay đổi trong nháy, đem trầm mặc trở thành từ chối. Cô đánh Cố Nam Đình một hồi, "Anh trai xấu, không giữ lời hứa." Cố Trường Minh cùng Tiêu Tố bèn nhìn nhau cười, chỉ cho là cô bé đang làm nũng. Chỉ có trong lòng Cố Nam Đình bỗng nhiên trùng xuống. ********** Bóng đêm mị hoặc. Thành phố Tế Vũ Trung vào đêm yên tĩnh lạ thường, Cố Nam Đình cầm một ly rượu đỏ cha cất giấu nhiều năm, dáng người kiên cường đứng cạnh ban công, yên tĩnh đến mức chỉ muốn cùng bóng đêm hòa làm một thể. Một lúc lâu, anh để ly rượu xuống, lấy điện thoại ra, thậm chí không cần tra danh bạ, trực tiếp nhấn một dãy số. Nhìn kỹ tên hiển thị trên màn hình di động, anh giật mình ấn nút hủy cuộc gọi. Không nghĩ tới đầu dây bên kia lại được kết nối. Mãi đến khi đối phương hỏi hắn "Alo?" Cố Nam Đình mới hoàn hồn. Người bên kia đầu dây đợi vài giây không thấy ai trả lời, có chút thiếu kiên nhẫn, "Không nói lời nào thì tôi tắt máy." Đúng là cô ấy. Vào lúc này, cô vẫn đang sử dụng số điện thoại anh đã thuộc nằm lòng. Là trùng hợp, hay là —— Trong loa chính là giọng nói không thể nào quen thuộc hơn đối với anh, chân thực đến mê hoặc. Nhưng anh chỉ có thể nói "Xin lỗi, tôi gọi nhầm số." Gió dần dần mạnh hơn, lướt qua trán anh. Cố Nam Đình giơ tay che mắt, nặng nề thở dài. ********** Phía nam thành phố, cũng như anh,Trình Tiêu còn chưa ngủ, dựa vào rèm cửa sổ nhìn ánh trăng qua khe cửa đến xuất thần. Hạ Chí trở mình, "Ai vậy?" Trình Tiêu thành thật trả lời "Người ta gọi nhầm thôi." Hạ Chí mơ màng nói, "Nửa đêm canh ba quấy nhiễu giấc mộng của mày mà mày lại không mắng hắn?" Trình Tiêu kéo kéo chăn bao lấy mình, "Đột nhiên tao muốn trở thành người tốt." Hạ Chí vui vẻ "So với tưởng tượng của tao, sự nữ tính của mày đã tăng vọt lên lever max rồi." "Vậy trước đây không phải tao thấp đến mức không sống nổi sao?" "Mày cho rằng bây giờ mày không phải sao?" "Tao không muốn nói chuyện với mày nữa." Hạ Chí biết mình bị ghét bỏ, cô tựa sát lại, như trẻ con ôm lấy Trình Tiêu, "Ai, cuối cùng mày với vị ân nhân kia nói cái gì? Trước bị chuyện ' cà phê ' của mày làm phân tâm nên quên hỏi." Trình Tiêu nhớ lại chuyện xảy ra sáng nay, "Nói cái gì? Lẽ nào xin lỗi anh ta?" Hạ Chí cảm thấy lẽ ra nên như vậy "Mày khiến cafe làm bẩn áo người ta, tất nhiên là phả xin lỗi người ta rồi." Cô đâu có chính thức đổ cafe lên áo người ta? Trình Tiêu nhắm mắt lại, "Cũng đúng, lớn tuổi như vậy cũng không dễ dàng." Bao nhiêu tuổi? Là ông chú sao? Hạ Chí tiếc nuối, "Còn tưởng rằng hai người sẽ trao đổi số điện thoại, sau đó phát triển này nọ." Trình Tiêu kết luận, "Mày bị ngôn tình đầu độc quá nặng." Hạ Chí thay đổi đề tài "Không gọi điện thoại cho "chồng chưa cưới" của mày à?" Trình Tiêu lắc đầu, trả lời "Không." Hạ Chí trêu chọc, "Sợ người nhận điện là phụ nữ?" Trình Tiêu nói thẳng "Tao không rành diễn kịch, nói một đằng làm một nẻo, nghe hắn ta giải thích trong khi không có tí lời nào là thật lòng thì thà khiến hắn trở tay không kịp." Trong lời nói đã thừa nhận sự thật bạn trai bắt cá hai tay. Hạ Chí giơ ngón tay cái lên với cô, "Mày đến cả bóng hắn ta cũng không thấy, làm sao khiến hắn ứng phó không kịp?" Trình Tiêu nhìn chằm chằm Hạ Chí, trong mắt có khẳng định sức lực của mình. Hạ Chí cắt một tiếng, "Làm sao biết tao lấy được địa chỉ mới nhà hắn?" Trình Tiêu dùng ngón chỏ chọi cô nàng, "Tao biết tỏng suy nghĩ hư hỏng của mày rồi, Hạ cô nương." Hạ Chí vô hại cười, "Ai bảo tao không coi trọng hắn. Có cơ hội không hại hắn, không phải rất lãng phí tâm cơ sâu như biển của tao sao." "Không biết còn tưởng rằng mày thầm mến hắn, muốn đào góc tường tao đấy." "Tao đâu có." "Mày vốn thế mà." Hạ Chí không để ý lắm, "Vì cứu mày thì nước sôi lửa bỏng tao cũng là liều mạng." ********** Mưa phùn triền miên, mãi lâu sau mới ngừng. Hít thở không khí trong lành, chạy trên đường phố ẩm ướt, Trình Tiêu phóng như bay. Hạ Chí chỉ sợ cái này. Cô nắm chặt dây an toàn, nhịn xuống hàm răng run lên, "Tao sẽ không nên nói cho mày biết cà phê, chìa khóa xe của tao để đâu! Miệng tao quá thiếu nợ!" Cô nàng càng sợ, Trình Tiêu càng phóng nhanh hơn, "Cafe đối với mày tình nồng ý đậm không thể tách rời, mày đi công tác mà không đem xe? Đánh chết tao cũng không tin." Hạ Chí vẫn tranh cãi cùng với cô, "Mày đố kị với cà phê yêu quý của tao!" Trình Tiêu dùng sức đạp cần ga, tăng tốc. Hạ Chí nhắc nhở cô "Trình Tiêu mày dám phóng nhanh hơn nữa, tao không thèm chơi với mày nữa!" Hạ cô nương rất cá tính, nói được làm được. Trình Tiêu cười giảm tốc độ. Phía trước giao lộ đang bật đèn xanh, Trình Tiêu nghĩ vài giây nữa sẽ chuyển sang đèn vàng, phía trước các cô hoàn toàn không có trở ngại. Kết quả, ngay khi cô chuẩn bị không để ý uy hiếp của Hạ cô nương, đạp chân ga tăng tốc, thì từ đâu một chiếc BMW lao tới, một cước dẫm lên phanh xe dừng lại. Trình Tiêu phản ứng đủ nhanh. Mặc dù cô cố gắng phanh gấp nhưng vẫn không thể may mắn thoát khỏi đâm phải đuôi xe người ta. Hạ Chí người vừa mới nhận được giấy phép lái xe sợ hãi không thôi, giọng cô run run nhắc nhở "Người ta bảo, bất luận thế nào, tông vào đuôi xe người ta phải chịu trách nhiệm." Trình Tiêu cởi dây an toàn xuống xe. ********** Chủ xe BMW đúng là phụ nữ. Nhưng không lớn tuổi, mà là tuổi thanh xuân giống như Trình Tiêu, trang phục Chanel kinh điển, trang điểm tinh xảo, khí chất rất xứng đôi với BMW. Cứ việc tức giận, trách nhiệm đền tiền bồi thường tông vào đuôi xe Trình Tiêu cô sẽ chịu. Trình Tiêu xuống xe, dùng sức đóng sầm cửa xe lại, cô định thu bớt kiêu ngạo lại, khiêm tốn một chút, trưng cầu ý kiến xử lý của đối phương. Nhưng mà, cô không kịp mở miệng, chủ xe BMW đã trách móc một cách khinh thường, "Mắt cô bị mù sao? Làm sai rồi không biết bay qua đây xin lỗi một tiếng?" Nhìn đèn xe mình bị va vào trở nên xấu xí, Trình Tiêu lại mặc nhàn nhã tùy ý, cùng chiếc xe tầm thường phía sau, càng hung hăng "Xe như vậy cũng dãn chạy trên đường, thật là dũng sĩ không sợ chết. Chỉ là, muốn nổi tiếng sao?" "Nghèo có ảnh hưởng đến miếng ăn nhà cô?" Hạ Chí đầu tiên muốn xin lỗi cô ta trước, hiện nay liền phát hỏa, "Cô bận tâm quá nhiều rồi tiểu thư!" Cô chủ xe BMW hùng hổ doạ người "Tông vào đuôi xe người khác còn nói láo? Tôi nói cho các cô biết, táng gia bại sản cũng phải bồi thường cho tôi." Trình Tiêu cảm thấy nhân nhượng một chút đi xin lỗi người ta cho yên chuyện. Cô nhấc chân, giày cao gót trực tiếp đá lên thân xe BMW, "Táng gia bại sản? Chỉ bằng nó?!" Nhất thời cửa xe bị lõm xuống, lửa giận của cô ta càng tăng lên, "Ra vẻ giàu sang đúng không? Vậy đừng đi tìm bảo hiểm trợ giup, giải quyết riêng!" "Được đó, giải quyết riêng." Trình Tiêu đạt được mục đích, đi về phía xe của mình, ngồi lên chỗ lái xe, bên cạnh là tiếng kêu la "Đừng đi" của tiểu thư BMW, cô lái đỗ ven đường. Là bạn tốt của Trình Tiêu, Hạ Chí liền hiểu cô ấy định làm gì, chỉ bảo cho cô tiểu thư BMW, "Đem đống đồng nát sắt vụn dừng sang một bên, đừng làm ảnh hưởng giao thông. Làm sao, mở không được? Ơ, cùng xe của chúng tôi va đập nhẹ mà cũng hỏng, thật yếu đuối! Giúp cô gọi xe kéo nhé?" Cô ta trừng mắt với Trình Tiêu "Các cô đừng hối hận!" Trình Tiêu cười, lấy điện thoại di động ra gọi điện "Là tôi, kêu người đưa chi phiếu cho tôi, đường XXX phố XXX." Nói địa chỉ xong, cô mới nhìn về phía tiểu thư BMW, "Định giá!" Ngực cô ta bởi vì tức giận mà phập phồng, "Cẩn thận giả bộ quá mức, lát nữa làm lộ mặt chuột." Trình Tiêu nghiêng đầu cười, như muốn nói "Phiền cô quan tâm rồi." Cô ta nghiến răng nghiến lợi "Tôi nói sai sao? Thái độ của cô như thế là ý gì?" Trình Tiêu lấy giọng thanh thúy, hòa hoãn đáp lại "Đừng nóng giận, mau già." Tiểu thư BMW bị chọc giận, cô ta một cước đá vào lốp xe, "Có bản lĩnh đừng đi!" Chắc là chân bị đau, vẻ mặt cô ta như muốn khóc ngồi trở lại BMW, tiếng còi xe bên ngoài réo không ngừng, cô ta đỗ xe vào ven đường, bắt đầu gọi điện thoại. Hạ Chí giận không có chỗ phát tiết "Xui xẻo, trước khi ra cửa quên không nhìn giờ hoàng đạo." ********** Mười phút sau, một chiếc Bentley từ xa đến gần. Cửa xe mở ra, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, nhìn thấy Trình Tiêu, ông ta hơi khom người, hai tay đưa ra tờ chi phiếu. Trình Tiêu hơi cười, "Lại gây thêm phiền toái cho chú rồi, chú Lý." Chú Lý tỉ mỉ nhìn cô từ đầu đến chân một lượt, "Không bị thương là tốt rồi." Người đi rồi, Trình Tiêu mới lười biếng dựa vào xe của mình, giương giọng hỏi "Cùng cứu binh thương lượng giá cả sao? Tôi không nhiều thời gian cùng cô lãng phí đâu." Ánh mắt tiểu thư BMW xẹt qua chiếc Bentley kia so với BMW của mình còn đắt hơn, nhất thời nghẹn lời. Đúng lúc, một chiếc xe không tính là xa lạ vội vã đến, dừng bên cạnh BMW. Mắt tiểu thư BMW bắt đầu ấp ủ trong hốc mắt, cô ta chạy nhanh tới, nhào vào lồng ngực người vừa mới đến. "Phỉ Diệu?" Chờ thấy rõ người tới, Hạ Chí không nhịn được mắng "Chịu chết còn không biết chọn thời điểm!" Sắc mặt Trình Tiêu hoàn toàn lạnh xuống. Phỉ Diệu nhìn thấy vẻ mặt thay đổi của cô, cảm thấy lạnh sống lưng. Không rõ vì sao tiểu thư BMW còn oan ức oán giận "Hai người kia tông vào đuôi xe của em trước còn mắng người!" Phỉ Diệu day day huyệt thái dương, muốn khuyên cô nàng quên đi. Tiểu thư BMW không muốn "Không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Cô ta va hỏng xe người ta, còn nhục nhã người ta." Trình Tiêu đi tới, giọng điệu thật lạnh, tốc độ nói rất chậm hỏi "Ai đây?" Tiểu thư BMW tưởng hỏi mình. Đương nhiên, Trình Tiêu đúng là hỏi cô ta, chỉ có điều người nên trả lời, là vị cứu tinh kia. Cô lạnh lùng nhìn kỹ, Phỉ Diệu trầm mặc trong chớp mắt. Tiểu thư BMW trả lời đương nhiên "Anh ấy là vị hôn phu của tôi!" Hạ Chí đi tới, lạnh giọng nói "Không hỏi cô!" Ánh mắt Trình Tiêu có chút nguy hiểm, "Thật sao?" Phỉ Diệu biết cô hỏi mình. Ánh mắt tiểu thư BMW nghi hoặc, hắn thừa nhận "Ừ." "A." Trình Tiêu cười gằn. Một giây sau Hạ Chí liền muốn đi tới, tát Phỉ Diệu một cái. Trình Tiêu kéo cô ấy lại, muốn cô đừng nhúng tay vào, chính mình thì lại một lần nữa ngồi vào trong xe, đạp chân ga. Hạ Chí mới vừa "A" một tiếng, liền nghe thấy tiếng nổ động cơ. Sau đó, xe của cô ấy trức tiếp đụng vào BMW. Hạ Chí sợ hãi gọi "Tiêu!" "Xe của tôi!" Tiểu thư BMW tránh thoát cánh tay Phỉ Diệu, chạy đến chiếc xe của mình. Phỉ Diệu cũng theo bản năng gọi "Trình Tiêu!" Đương nhiên là không kịp thay đổi cái gì. BMW tàn nhẫn bị hỏng thêm. Tiểu thư BMW xông tới mắng "Cô là kẻ điên!" "Nói đúng, cô có bệnh viện tổng hợp, bệnh viện đa khoa nào tốt không?" Trình Tiêu xuống xe, đem chi phiếu vung ra trước mặt Phỉ Diệu "Con số tùy các người điền." Tiểu thư BMW phản ứng lại, nhìn chằm chằm Trình Tiêu, "Cô là người nào?" Trình Tiêu dáng vẻ lạnh nhạt "Hỏi chồng chưa cưới của cô, hắn có nghĩa vụ giải thích việc này với tôi." Sau đó đưa tay, không chút thương hoa tiếc ngọc đẩy cô ta ra "Chó khôn không cản đường." Đối phương không chịu nổi, phẫn nộ chất vấn, "Cô mắng ai là chó!" Trình Tiêu cũng không quay đầu lại "Ai gấp liền mắng." Tiểu thư BMW đuổi theo. Đúng lúc Phỉ Diệu ngăn cô ta lại. ********** Trình Tiêu nhìn mọi người vây xem, bình tĩnh hỏi "Mọi người đứng bất động ở đây, là chờ tôi thu phí sao?" Đoàn người tản đi, Hạ Chí hướng Trình Tiêu rống "Mày có bệnh à, muốn cùng hắn liều mạng?" "Hắn cũng xứng!" Thấy Hạ Chí như muốn ăn thịt người nhìn mình chằm chằm, Trình Tiêu còn cười được "Sợ cái gì? Tao là nữ phi công nhỏ nhắn, xinh xắn, bất tử." "Bệnh thần kinh! Tâm trạng kích động này chưa bao giờ mày có!" Hạ Chí đẩy cô một cái "Phát tiết xong chứ? Hiện tại nên giải quyết phiền phức của chúng ta rồi." "Mày không cần phải để ý đâu." "Không phải là vấn đề." Trình Tiêu quay đầu lại, nhìn thấy cách đó không xa, vị "Ân nhân" trên máy bay lần trước từ một chiếc Porsche đi xuống, mà đầu xe Porsche...... hình như bị đụng phải! Đại não load vài giây. Vẻ mặt Trình Tiêu ngu ngơ vô tội "Sao thế?" Hạ Chí bó tay "Mày lên nhầm xe rồi." "Mịa nó!" Trình Tiêu an ủi "Đúng là thiếu nữ không nên vọng động!"
Nếu một ngày, bạn được quay ngược thời gian trở về quá khứ để sửa chữa sai lầm mà mình đã mắc phải cũng như nắm giữ được một phần tương lai. Bạn sẽ làm gì?Làm lại những điều mình hối hận?Thay đổi những điều bản thân mình chưa làm được trước kia?Nỗ lực cho một tương lai tốt hơn?…Bạn sẽ nắm lấy cơ hội hay buông thả nó theo tự nhiên?Còn Cố Nam Đình – Người thừa kế tập đoàn hàng không lớn nhất nhì Trung Quốc sau khi quay ngược thời gian trở lại quá khứ, với anh đó là điều may mắn cùng với ký ức 7 năm tiếp theo sau đó. Anh muốn từ cơ hội ông trời ban cho mình làm lại từ đầu để xoay chuyển bánh xe định mệnh một lần nữa. Những đau đớn, bất hạnh, mất mát mà mình đã từng phải trải qua, chứng kiến đã ngăn cách anh và người con gái mình yêu thương nhất. Chính anh, sự vô tâm vô phế, hời hợt của bản thân đã đánh mất cô, biến cả hai trở thành những kẻ xa lạ. Lần này, anh muốn dùng tất cả những gì mình có để yêu thương cô ngay từ giây phút đầu tiên họ gặp 7 năm quay lại quá khứ để yêu cô, chiều chuộng và che chở cho cô khỏi mọi nỗi đau không đáng có ở phía trước. Dùng hết kiếp này để yêu thương, đền bù cho những mất mát tổn thương ngày đó. Cô của hôm nay, trước mặt anh không phải là “ tạm” như ngày đó nữa. Mà là người anh muốn dung túng cả là Trình Tiêu – người con gái độc lập, mạnh mẽ, tự chủ và quyết đoán với ước mơ trở thành phi công mạnh mẽ, quyết liệt nhất. Là người con gái xinh đẹp cũng là một cơ trưởng trong tương lai chẳng ai sánh bằng. Nhưng cũng chính vì sự thu hút cả về vẻ ngoài lẫn khả năng nên cô vô tình vướng vào những cuộc tình khiến bản thân mình trải nghiệm qua bao cảm xúc. Đau đớn – chia ly – bị phản bội – bị lừa gạt – gài bẫy… Nhưng chính vì những điều đó nên Trình Tiêu mới là một cô gái đặc biệt nhất trong bức tranh ngôn tình quá hào nhoáng hiện tại.“ Thế giới rộng lớn như vậy, cơ hội gặp gỡ và yêu thương nhau còn ít hơn kỳ tích trong nhân em lại đồng ý ở bên anh, đối với anh, đó là món quà to lớn nhất. Anh không chỉ yêu em bằng những lời nói sáo rỗng, anh nguyện sẽ cùng em đi hết quãng đời còn lại.”Cô có thể xinh đẹp giống họ nhưng Trình Tiêu lại rất khác họ bởi một cái tôi, sự cá tính, bất chấp có phần ngang ngược của mình. Nhưng cũng vì Trình Tiêu là như thế nên mới khiến Cố Nam Đình yêu thương đến trọn vẹn con tim mình.“Đợi đến khi bạn cảm nhận được nỗi cô đơn và sự sợ hãi, bạn sẽ phát hiện ra, những người xứng đáng được yêu mến không nhiều. Mà trong số ít những người đó, luôn có một người khiến bạn sẵn sàng dốc hết toàn bộ sức lực. Cho dù cô ấy gây cho bạn biết bao phiền Nam Đình cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô, “Bởi vì, người trước mặt là người trong tim.”Lịch sử lại một lần nữa lặp lại với cả hai khi dòng thời gian dịch chuyển. Cho họ cơ hội nhưng cũng có thêm những niềm đau. Cố Nam Đình tận mắt chứng kiến những bi kịch đang diễn ra trước mắt mình vào khoảng thời gian đó nhưng chẳng thể nào thay đổi. Những mất mát, tiếc nuối, những nổi đau khiến cho người đàn ông lý trí, mạnh mẽ như anh có phần chẳng thể nào chịu nổi. Tưởng chừng quá khứ 7 năm trước là lợi thế nhưng thực ra lại gần như là nổi đau đớn khi chẳng thể thay đổi. Mọi bi kịch trước mắt này đều liên quan đến anh. Anh phải làm sao đây? Phải chăng, quay trở lại quá khứ là hình phạt hà khắc nhất ông trời dành cho anh sau những lỗi lầm trước đó? Muốn anh chứng kiến tất cả, mất đi từng chút một hay sao?Chắc có lẽ, đọc đến đây nhiều bạn nghĩ rằng truyện này thực sự rất cẩu huyết, ngược lên ngược xuống đúng không ạ? Nhưng yên tâm rằng mọi thứ đều không như bạn nghĩ đâu. Cũng như câu chuyện này, sẽ đưa ra đến hết từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Có những nuối tiếc thật nhưng cũng có niềm vui khiến ta thỏa ước hành văn của Mộc Thanh Vũ nhẹ nhàng nhưng vô cùng sâu lắng và cảm động. Khiến bạn nhoẻn miệng cường cũng khiến bạn khóc đến mờ ảo. Đây thực sự là một câu chuyện nam chính chuyên sủng nữ chính nhưng lại khiến ta đau lòng đồng cảm. Là một tấm gương phản chiếu tâm hồn, gia đình và tình yêu của chúng ta. Một câu chuyện đáng để đọc và nghiền ngẫm như cách số phận an bài cho từng người chúng ta vậy. Sướng khổ, chính là tại bản thân mình.“ Đây là khoảng thời gian tốt nhất, vì tình yêu, cả hai đều phải cố gắng hết là tình yêu đẹp nhất, mới lần đầu gặp nhau mà tưởng chừng đã quen biết nhau từ rất lâu cho thế giới rộng lớn bao nhiêu, thời gian đằng đẵng như thế nào, dù phải xa nhau cũng muốn bất chấp tất cả để gặp lại, bước qua một phen lo sợ, khai quật bí mật của thời gian, dắt tay em cùng đón tuổi già. Dùng thời gian để nói với em rằng, trên thế gian này quá nhiều huyền thoại, duy chỉ một mình em đã khiến anh không thể từ bỏ.”Mây bay qua trời, em qua tim tôi – Cuốn sách muốn nói với bạn rằng Khi đã nghìn trùng xa cách, không thể gặp lại, ai sai ai đúng đâu còn quan trọng. Dù sao, thời gian luôn là câu trả lời tốt nhất, cuối cùng nó sẽ chứng minh, người có duyên với nhau sẽ đến được với sản phẩm trên Tiki đã bao gồm thuế theo luật hiện hành. Bên cạnh đó, tuỳ vào loại sản phẩm, hình thức và địa chỉ giao hàng mà có thể phát sinh thêm chi phí khác như phí vận chuyển, phụ phí hàng cồng kềnh, thuế nhập khẩu đối với đơn hàng giao từ nước ngoài có giá trị trên 1 triệu đồng.....
Số liệu sau mùa xuân cho thấy, lượng khách đi và về của Hàng không Trung Nam tăng 25% so với cùng kỳ năm ngoái, phá vỡ truyền thống xưa nay là quý một thường là mùa thấp điểm, thực hiện được lợi nhuận doanh thu. Khi còn cách ba tháng nữa là hết thời hạn một năm, trong báo cáo của Kiều Kỳ Nặc đã xuất hiện số liệu so sánh, thành tích sau chín tháng nhậm chức của Cố Nam Đình lại vượt qua thành tích 12 tháng khi Cố Trường Minh còn tại chức. Thế là, mục tiêu "trong vòng một năm, thành tích cả năm sẽ tăng 20%" mà Cố Nam Đình hứa hẹn đã được thực hiện xong sớm. Cố Trường Minh nói như thở dài "Cảm giác bị con trai đánh bại thật là phức tạp." Hiểu chồng có ai qua được người vợ, Tiêu Tố đùa "Rõ ràng là kiêu ngạo, mà còn tỏ ra như mất mát lắm ấy." Cố Trường Minh cười, "Lẽ nào em không nhận thấy thực ra anh vẫn có chút xấu hổ sao? Số liệu một năm còn không đẹp bằng chín tháng của nó." Cố Nam Đình đã bận tới mức một tuần rồi không về nhà ăn cơm, anh ngẩng lên nói "Để không khiến con quá mất mặt, bố cố ý giữ lại bao nhiêu thực lực, người khác làm sao biết được?" Cố Trường Minh càng cười vui vẻ, "Vẫn là con trai bố, lúc nào cũng giữ thể diện cho bố." Tâm trạng Cố Nam Đình hẳn nhiên cũng vui vẻ, anh nói bằng giọng như đùa bỡn "Trước mặt dì Tiêu, cha con chúng ta đừng tự tâng bốc nhau nữa, ai lại không biết chứ?" Tiêu Ngữ Hành đang mải mê ăn cơm bỗng xen vào "Chứ còn gì nữa, hai người đàn ông cũng không biết ngượng cơ." Cố Nam Đình vỗ lên đầu cô bé, "Người lớn nói chuyện, trẻ con xen vào cái gì?" Tiêu Ngữ Hành không phục, "Thế chuyện người lớn là anh đang yêu đương với chị Trình cũng không được nói sao?" Cố Trường Minh nghe thế thì nhìn Tiêu Tố, rồi mỉm cười nhìn Cố Nam Đình, "Bố cũng nghe phong thanh rồi, nhưng con trai bố mãi không báo cáo gì, người làm cha này cũng không tiện nhiều lời." Xem ra Trình Tiêu nói đúng, do anh quá khoa trương rồi. Đáy mắt Cố Nam Đình hiện ra nụ cười bẽn lẽn, trong giọng nói thấp thoáng vẻ ngượng ngập, "Chuyện chưa đâu vào đâu thì có gì mà nói." Tiêu Ngữ Hành thêm mắm dặm muối, "Nhưng sao cứ như cả công ty biết hết rồi nhỉ? Ngay cả chị Hạ Chí cũng nói, em có thể chuyển sang gọi chị dâu được rồi, anh cũng không đưa chị Trình về nhà, chẳng xem trọng người ta tí nào." Cố Nam Đình gắp thức ăn cho cô bé, như bảo hãy ăn nhiều và ít nói thôi "Anh thì muốn đưa về lắm, nhưng cô ấy cũng phải chấp nhận đã." Cuối cùng Tiêu Ngữ Hành cũng tìm thấy cơ hội cười nhạo anh, cô bé cười hí hí nhìn Cố Trường Minh "Bố ơi, chị Trình ngoài là phi công nữ ra thì còn rất xinh đẹp, quan trọng nhất là rất cá tính, không thèm quan tâm đến anh con, hahaha..." Nếu không phải cô bé chạy quá nhanh thì Cố Nam Đình sẽ đánh cho một phát ngay. Cố Trường Minh vừa bảo vệ con gái, vừa cổ vũ con trai "Chỉ cần là người con thích thì cứ tự do theo đuổi." Tiêu Tố gật đầu với Cố Nam Đình, còn Tiêu Ngữ Hành làm mặt hề với anh. Cố Nam Đình cười không thành tiếng "Con biết rồi." Ăn tối xong, thấy Tiêu Ngữ Hành buồn chán lật xem tạp chí trong phòng khách, dáng vẻ lơ đãng, Cố Nam Đình hỏi "Phát triển với Phùng Tấn Kiêu thế nào rồi?" Tiêu Ngữ Hành bị câu hỏi đó làm giật bắn mình, cô bé đỏ mặt đá vào bắp chân Cố Nam Đình, "Cái gì mà thế nào? Đừng nói linh tinh!" Rõ ràng là không cho phép đề cập đến bí mật nho nhỏ của mình. "Anh nói linh tinh à?" Cố Nam Đình rút cuốn tạp chí trong tay cô bé ra, ném sang bên, "Lẽ nào hai đứa định yêu bí mật?" Sau đó anh "ồ" lên một tiếng vẻ suy tư, "Đúng rồi, quên mất em vẫn là trẻ vị thành niên." Tiêu Ngữ Hành chớp đôi mắt to, nhấn mạnh "Em đã mười tám tuổi rồi!" Cố Nam Đình vẫn bình thản, nhắc cô bằng giọng của trưởng bối "Nhưng còn không tới một trăm ngày nữa là em thi đại học rồi, lúc này không phải thời điểm tốt để yêu đương. Nên đừng cứ nghĩ ngợi về Phùng Tấn Kiêu mãi như vậy! Nếu anh nhớ không lầm thì tháng trước em nhân cuối tuần được nghỉ đã chạy đến thành phố A hai lần, đúng không?" Hoàn toàn không ngờ chuyện mình lén chạy đến A lại bị bại lộ. Tiêu Ngữ Hành tỏ vẻ liều mạng, "Nói cứ như thật ấy, em và anh Tấn Kiêu có phải quan hệ yêu đương gì đâu. Hơn nữa em đến A là chơi với anh họ mà." Cô bé nói xong chạy mất, để lại Cố Trường Minh và Tiêu Tố với vẻ mặt sửng sốt. Cố Nam Đình chịu trách nhiệm giải thích "Phùng Tấn Kiêu chính là cậu cảnh sát mà nó quen ở Cổ Thành. Cũng khá ổn, đừng lo lắng." Thấy Tiêu Tố từ vui mừng chuyển sang lo âu, anh nói "Sẽ không ảnh hưởng chuyện nó thi đại học đâu, Phùng Tấn Kiêu sẽ biết điều thôi. Con chỉ không muốn nó lãng phí công sức để che giấu chúng ta, quang minh chính đại quen nhau ngược lại sẽ dễ dàng khiến nó thả lỏng tâm trạng hơn." Tiêu Ngữ Hành từ nhỏ đã được gia đình chăm sóc kỹ, Tiêu Tố khó mà không lo lắng, "Con bé này, sao lại một mình chạy tới A chứ, Tiểu Dập cũng không nói với dì." Cố Nam Đình an ủi, "Tiêu Dập chỉ không muốn dì lo lắng mới nói với con. Không sao, gan nó chưa lớn, mỗi lần đến đó đều do Tiêu Dập phụ trách đưa đón. Bây giờ trong nhà đã biết chuyện của nó và Phùng Tấn Kiêu, sau này nó đi đâu cũng không cần viện lý do che giấu dì nữa." Tiêu Tố và Cố Trường Minh nhìn nhau rồi gật đầu, "Cám ơn con, Nam Đình." Cố Nam Đình ôm vai bà như con trai ôm vai mẹ, "Người nhà với nhau mà cám ơn gì chứ." Căn cứ theo hợp đồng của Trình An, Hàng không Trung Nam chuyển khoản tiền muaxe đầu tiên theo đúng thời hạn. Do khoản tiền đó là theo hình thức lợi nhuận phân chia ra, mà thành tích quý đầu của Trung Nam lại rất đẹp nên Trình An đương nhiên cũng trở thành bên được lợi. Trưởng phòng tài vụ lúc báo cáo với Trình Hậu Thần đã nói "Phó tổng Tiểu Cố của Hàng không Trung Nam mới nhậm chức không đầy một năm đã đánh một trận quá đẹp, việc đầu tư tuyến xe bus nhanh sân bay không chỉ là đầu tiên trong cả nước, mà còn trải ra một con đường cho cậu ấy bước lên chức tổng giám đốc mà không ai có thể ngăn cản được." Trình Hậu Thần không cho là thế, "Có ông già cậu ta mở đường, sau lưng còn có hậu thuẫn, không tạo ra chút thành tích thì mặt mũi để vào đâu?" Trưởng phòng tài vụ hoàn toàn không biết "ân oán" giữa Tiểu Cố và lão Trình nên ông ta nói bằng giọng tán thưởng "Nghe nói Cố tổng sau khi lùi về sau đã không còn hỏi chuyện công ty nữa, mà trong lãnh đạo cao cấp của Hàng không Trung Nam không thiếu người đợi xem trò cười. Trong tình hình đó, năng lực của cậu ta đập tan mọi lời dị nghị, mở rộng mảng nhân sự, chiếm lĩnh đường bay mới, thực hiện việc mua máy bay mới, đã đủ thấy đó là một thanh niên có năng lực, có nghị lực." Trình Hậu Thần ngước lên nhìn người nhân viên cấp dưới đã theo ông bao năm, "Nếu cậu ta đã giỏi như thế, anh có suy nghĩ sang Trung Nam tìm việc không?" Chuyện này... trưởng phòng tài vụ thật lòng không hiểu câu nào đã khiến Trình tổng không vui, ông ta đằng hắng rồi đổi chủ đề, "Trình Tiêu bay ở Trung Nam đúng không? Lần này hợp tác với Trung Nam vui vẻ như thế..." Vui vẻ? Trình Hậu Thần không đợi ông ta nói hết đã cắt ngang, "Anh ra ngoài đi!" Đến khi trưởng phòng tài vụ mang vẻ mặt nghi hoặc lẫn ấm ức ra ngoài, Trình Hậu Thần đang định gọi điện cho Trình Tiêu thì thư ký vào hỏi "Trình tổng, có điện thoại của Cố tổng bên Hàng không Trung Nam, ngài có nghe không ạ?" Nếu là hợp tác trước kia thì Trình Hậu Thần sẽ không nói năng gì mà từ chối ngay, bây giờ ông đặt điện thoại di động xuống, hùng hồn quát lên "Nối máy vào đây!" Cho dù đã ở cạnh Boss bao năm, thư ký vẫn không tài nào thích ứng được với tính khí biến hóa đa dạng của ông, lau mồ hôi nối máy vào trong. Bên kia đầu dây, Cố Nam Đình nói với vẻ khách sáo, lễ phép "Cháu chào bác trai, cháu là Nam Đình." Trình Hậu Thần hừ một tiếng, "Gọi tôi là Trình tổng." Cố Nam Đình không hề biết ban nãy anh mới là đề tài nói chuyện của người ta, nghe thấy ông lão có vẻ không vui, anh khựng lại rồi lên tiếng "Chào Trình tổng ạ, cháu là Cố Nam Đình của Hàng không Trung Nam." Trình Hậu Thần như một cậu chàng hai mươi mấy tuổi đang trẻ trung háo thắng, nói như khiêu khích "Sao, thành tích quá đẹp nên muốn khoe với tôi hả? Nói cho cậu biết, lúc tôi nâng doanh thu năm của Trình An từ một triệu lên một trăm triệu cũng chưa khoe khoang khắp nơi như cậu đâu!" Chuyện này là sao? Cố Nam Đình có phần hối hận vì chưa hỏi Trình Tiêu về tâm trạng của cha cô mà đã gọi cú điện thoại này. Nhưng bây giờ anh chỉ có thể tiếp tục, "Trình tổng, bác hiểu lầm rồi ạ, do hiệu quả đầu tư tuyến xe bus nhanh quá rõ rệt nên cháu gọi điện làm phiền, muốn bác tăng đơn hàng ạ." Tăng đơn hàng? Trình Hậu Thần từ chối với vẻ trẻ con "Không bán cho cậu!" Nghe âm thanh máy bận vọng tới, nghĩ đến cuộc sống tương lai phải đồng thời ứng phó với Trình cơ trưởng hay làm bộ làm tịch và lão Trình tính khí nóng nảy, Cố Nam Đình nhất thời thấy cảm xúc phức tạp. Anh thở dài, chuẩn bị gọi cho Trình Trình của anh, nhưng ánh mắt lại vô tình lướt qua bảng xếp lịch bay trên bàn, anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, chắc chắn lúc này Trình Tiêu đang bay nên buông điện thoại xuống. Khi Trình Tiêu hạ cánh, cô chủ động gọi điện, hỏi anh "Sao anh lại chọc lão Trình rồi? Sao ông lại gọi điện mắng anh?" Cố Nam Đình day day huyệt thái dương "Anh lấy lòng ông còn không kịp nữa, làm sao dám chọc giận?" Trình Tiêu cười, "Thứ bố em không thiếu nhất chính là tiền, mà anh còn vội vàng dâng cho ông, Cố Nam Đình à, anh có thể đổi kế sách khác không? Người thành phố các anh chẳng phải biết rõ nhất hay sao?" Gặp phải nhạc phụ coi tiền bạc như cát bụi này, Cố Nam Đình cũng đau đầu, anh nói như than thở "Xin thủ trưởng cho ý kiến!" Chớp mắt đã vào tháng Năm, Trình Tiêu phải bay đến thành phố A tiến hành kiểm tra bay mô hình, đây là khóa học một năm hai lần mà phi công nào cũng phải trải qua. Cố Nam Đình đang công tác nơi khác nhớ rõ thời gian tập huấn của cô, trước khi cô lên máy bay đã gọi điện dặn dò "Bay mô hình phải phối hợp với cơ trưởng xử lý các trường hợp đặc biệt, em nên chú ý nhiều hơn nhé." Nỗi lo của Cố Nam Đình là cần thiết, dù sao từ khi cô bay tới nơi, trừ gặp delay chuyến bay ra thì chưa từng gặp phải trường hợp đặc biệt nào. Nhưng Trình Tiêu vẫn không thích nghe cho lắm, "Chú ý gì cơ? Anh nghĩ em có vấn đề về mặt kỹ thuật à?" Tài năng bẩm sinh và nỗ lực của cô anh đều biết hết, Cố Nam Đình lập tức kiểm điểm bản thân, "Nếu không là sếp của em thì anh có thể nói gì?" Trình Tiêu liền cười, cô thản nhiên nói "Thế thì anh có thể lấy thân phận người theo đuổi em mà nói, anh không nỡ để em đi, hoặc đợi em quay lại Là người lớn tuổi hơn, ngôn ngữ của anh không nên thiếu thốn như thế chứ?" Cố Nam Đình bị cô chọc tức đến phì cười, "Trình Tiêu, chúng ta bây giờ có khác gì những người đang yêu? Sao cứ phải chờ đến khi em thành cơ trưởng?" "Khác nhiều chứ." Tâm trạng Trình Tiêu rõ ràng không tồi, cô vừa nói vừa cười "Ngày nào chưa thiết lập quan hệ yêu đương thì em sẽ không do anh quản. Có tự do hẹn hò với người khác, không cần chịu đựng sự ganh ghét của những người theo đuổi anh. Đương nhiên, vì anh không chịu kiềm chế bớt nên em cứ phải chịu đựng sự đố kỵ của những kẻ ái mộ anh, thế nên món nợ này em sẽ không khách sáo mà tính với anh đâu. Ngoài ra còn có một điểm quan trọng nhất là đàn ông các anh vội vã muốn thiết lập quan hệ chẳng phải là để danh chính ngôn thuận sờ mó tay chân, ôm eo các thứ hay sao. Em không phải kẻ tùy tiện, khi chưa chắc chắn đối phương là người bạn đời của mình thì sẽ không chịu thiệt thòi đâu." Cố Nam Đình vừa tức vừa không nhịn được cười, anh tức tối quở trách, "Nói linh tinh! Hành động thân mật giữa người đang yêu đều là không cầm được lòng, sao với em lại biến thành lưu manh chứ." "Đừng giải thích. Tâm tư phụ nữ rất khó hiểu, vì có lúc ngay cả chính bọn em cũng không hiểu nổi chính mình mà. Nhưng đối với đàn ông, em đã nhìn thấu nội tâm các anh rồi được chưa?" Trình Tiêu giơ tay lên nhìn giờ, "Em phải lên máy bay đây, hẹn người đàn ông khác gặp nhau ở A rồi."
sách mây bay qua trời em qua tim tôi